Nhạc Trịnh và cô gái guitar - Phần 1

Thể hiện : Nhím Xù
17-03-2017
  0   904

Chiều buông, tôi cùng John đi loanh quanh qua các ngõ nhỏ của Paris. Tôi thích ngắm những ngôi nhà cổ lợp mái ngói đỏ, còn John thì lại thích ngắm dòng người qua lại trên phố. Cậu ấy nói điều đó mang lại một cảm giác thư thái. Chúng tôi hầu như không có điểm gì chung, sở thích cũng khác nhau nhưng lại khá thân thiết.

 

John gốc Hà Lan nhưng cậu sống ở Pháp hơn hai mươi năm. Cậu từng tâm sự với tôi chính vì sống ở đây lâu như vậy nên cậu dành một tình cảm yêu mến đặc biệt dành cho nơi này. John hào phóng và khôi hài. Còn nhớ có lần cậu tài trợ cả lớp học đi leo núi, kể chuyện thâu đêm suốt sáng. John luôn mang đến tiếng cười cho mọi người nên ai cũng yêu quý cậu. Chúng tôi ở cùng phòng ký túc xá, hay rủ nhau đi uống cà phê ở Lepola và la cà trên những tuyến tàu điện ngầm vào lúc hoàng hôn.

 

“Cà phê chứ?” John đề nghị.

 

Chúng tôi cùng bước vào quán Lepola quen thuộc. Phục vụ ở đây thân thiện và hiếu khách. Vì là khách quen nên không cần gọi họ cũng biết chúng tôi thích uống gì. Tiếng guitar mộc mạc cất lên đâu đó. Tôi chuyển ánh mắt sang phía sân khấu. Ở đó có một cô gái tóc vàng, đôi mắt màu xanh ngọc, ngồi chéo chân trên chiếc ghế dựa, bàn tay thon thả đang lướt nhẹ lên từng sợi dây đàn. Ở Lepola, mỗi ngày đều có một nghệ sĩ tới chơi nhạc cụ hoặc tới hát. Tôi nghe họ chơi nhiều nhạc cụ khác nhau, violon, organ nhưng chưa bao giờ nghe tiếng guitar da diết và ngọt ngào đến thế.

 

John dán chặt mắt vào cô gái trên sân khấu và khi cô ấy cất tiếng hát, tôi không khỏi ngạc nhiên. Cô hát bằng tiếng Việt và bài hát đó là một trong số bài Trịnh mà tôi thích nhất.

 

Nhạc Trịnh và cô gái guitar

 

Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu

 

Một cô gái người Pháp nhưng lại hát tiếng Việt chuẩn và rõ ràng khiến tôi có cảm giác như mình gặp lại đồng hương ngay trên chính mảnh đất vừa cổ kính vừa hiện đại. Không chỉ mình tôi mà tất cả những vị khách trong quán đều im lặng lắng nghe tiếng hát truyền cảm kia. Tôi không biết John có hiểu lời bài hát nói gì không nhưng nhìn vẻ mặt say mê và đắm đuối của cậu, tôi biết rõ cậu đã phải lòng, không phải ‘nhạc Trịnh’ mà là ‘cô gái hát nhạc Trịnh’.

 

Người Việt Nam chúng tôi rất thích nhạc Trịnh, tôi cũng không ngoại lệ. Tuổi trẻ đến tuổi già, ai ai cũng đều dành cho nhạc Trịnh một tình yêu kỳ lạ và khó lý giải, không phân biệt chủng tộc hay màu da. Như John, như cô gái lạ. Họ có thể không hiểu lắm về Trịnh nhưng qua chất giọng mượt mà, tôi đoán phần nào họ thấu hiểu được tâm tư của cô gái ẩn chứa trong từng lời ca. Khi tiếng đàn chấm dứt, những tràng vỗ tay giòn tan vang lên.

 

Cô gái cúi đầu chào rồi đi vào trong. John ngẩn ngơ, dõi mắt theo. Tôi kéo tay cậu ra về. “Làm sao đây?” John hỏi khi chúng tôi đang chờ tàu. Tôi ngơ ngác. “Làm gì cơ?” “Cô gái ấy, nhất định phải làm quen. Cô ấy hát hay quá dù mình không hiểu bài hát đó nói gì. Giọng cô ấy thật ngọt.” Tôi im lặng, chỉ hơi chút tò mò. Cô ấy là người Pháp, tôi chắc thế nhưng tại sao lại chọn nhạc Trịnh mà không phải là một thể loại nào khác? Cô ấy có niềm đam mê âm nhạc Việt Nam trong khi không phải là người Việt hay còn có một mục đích nào khác như việc kiếm tiền chẳng hạn.

 

Những câu hỏi cứ xoay quanh đầu tôi cộng thêm việc John cứ luôn miệng hỏi tôi làm cách nào để xin số điện thoại của cô gái kia khiến buổi tối đó tôi không tài nào chợp mắt nổi. Hình bóng cô gái ban chiều cứ chập chờn trong đầu. Những bản nhạc Trịnh đơn sơ và cây guitar màu gụ đỏ cứ trở đi trở lại, ám ảnh không thôi.

 

Nhạc Trịnh và cô gái guitar

 

John bật dậy, dùng chân đá vào mông tôi. “Này, nghĩ cách gì đó đi.”

 

“Ngày mai, chúng ta ghé Lepola xem sao, có thể cô ấy vẫn còn ở đó.” Tôi đáp và tôi thầm mong như vậy.

 

Nhưng cuối cùng chỉ có mình tôi đến quán cà phê quen thuộc. John có hẹn cùng với cô gái trong đội ballet nên biến mất từ sáng sớm. Tôi ngẫm nghĩ, con người có thể thay đổi ý nghĩ nhanh đến vậy sao. Cũng không thể trách John, cậu ôn nhu, chính trực, vóc dáng lại cao ráo khiến bao cô gái nhìn đều si mê ngay cả cô hiệu phó trong trường rất muốn gặp cậu nên ngày nào cũng mời cậu đến văn phòng để đàm thoại.

 

Vẫn là buổi chiều êm ả trôi như hôm qua. Tôi đẩy cửa vào, tìm chỗ trống để ngồi. Trên sân khấu lúc này là một nhóm các chàng trai đang chơi trống. Tôi có chút thất vọng. Có lẽ hôm nay cô ấy không đến. Rất ít khi nào tôi đến Lepola mà chỉ có một mình, nếu không cùng với John thì với những người bạn học cùng khóa. Mỗi người sẽ làm những công việc khác nhau: vẽ tranh, đọc sách, lướt web.

 

Lepola không chỉ là quán cà phê mà còn là góc riêng tư để mọi người trải lòng khi cuộc đời này buồn vui xen lẫn. Hầu hết những người đến đây đều còn rất trẻ. Cách đây vài tháng, từng có một gã đàn ông kỳ dị với một nửa khuôn mặt đến và cầm theo chiếc máy ảnh. Nửa bên trái của hắn được che đậy bởi chiếc mặt nạ. Tôi không chắc nhưng có thể nửa khuôn mặt kia của hắn đã bị hủy. Hắn chụp tất cả mọi người, ở mọi góc độ. Điều đặc biệt là không một ai phàn nàn hay cho là phiền toái.

 

Hắn luôn ghé quán khi trời nhá nhém tối, nghĩa là sau khi tôi đến khoảng mười phút. Gã đàn ông đó phải uống cho thật say mới chịu rời khỏi. Tôi nhìn theo dáng đi loạng choạng của gã dị nhân đằng sau tấm kính trắng, lòng ngổn ngang bao suy nghĩ. Hắn sẽ đi đâu với hình hài mà ai nhìn cũng khiếp sợ kia? Rồi có ai đó sẽ yêu hắn thật lòng? Thế mới biết cuộc sống này không gì là hoàn hảo. Tuổi trẻ của chúng ta đều khác nhau. Vì sao John lại có nhiều bóng hồng vây quanh còn tôi đến giờ này vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai?

 

Nhạc Trịnh và cô gái guitar

 

Hôm sau rồi hôm sau nữa, Lepola vắng đi tiếng guitar mộc mạc. Tôi không còn thấy vui như mọi ngày. Bình thường, sau những giờ học căng thẳng hay những buổi làm việc mệt mỏi, chỉ cần đến đây lắng nghe nghệ sĩ đàn hát thì muộn phiền, khóc nhọc trong tôi như tan biến. Tâm trạng cân bằng trở lại. Nhưng dạo gần đây tôi cảm thấy có điều gì đó bứt rứt, tôi ngồi không yên mà cứ nhấp nhỏm ngó nghiêng xung quanh. Ly cà phê để trước mặt tôi cũng chưa đụng vào dù chỉ một ngụm nhỏ.

 

Lúc tôi định ra về thì tôi bỗng nghe tiếng guitar sâu lắng đó. Dù cô gái mặc chiếc đầm caro, tóc cột cao, trông nữ tính hơn lần đầu tiên tôi gặp nhưng tôi không sao quên được tiếng guitar thánh thót. Vẫn là nhạc Trịnh. Cô ấy hát bài Biển nhớ.

 

Có một điều gì thôi thúc tôi phải nhanh chóng kết bạn với cô gái này. Khi cô hát xong bài thứ nhất, cô nói rằng mình sẽ hát bài thứ hai sau khi nghỉ giải lao. Giọng nói trầm khàn nhưng sao giọng hát lại trong vút đến thế. Tôi loay hoay nghĩ cách, xé một tờ giấy và viết một câu bằng tiếng Anh. Bạn hát thật hay rồi ngoắc bồi bàn gần đó nhờ cậu chuyển mảnh giấy đến cô gái guitar. Cậu cười bí hiểm với tôi rồi vội làm theo. Tôi cảm thấy xấu hổ vì thời đại nào rồi mà còn chơi trò làm quen tẻ nhạt bằng việc viết giấy. Cô gái đọc xong, quay sang nhìn tôi, nở nụ cười duyên dáng. Tôi bối rối, vội né tránh.

 

Tôi đứng trước cổng quán, lát sau cô bước ra và hỏi tôi có phải đợi cô không? Tôi kinh ngạc vì cô nói tiếng Việt rành rọt, mái tóc vàng uốc xoăn nhẹ, gương mặt rất ‘Tây’ và sống mũi cao, hoàn toàn tôi không nghĩ đến cô có vài nét người Việt. Như nhìn xuyên thấu ý nghĩ trong đầu tôi, cô đề nghị nếu tôi đi dạo với cô một lát thì cô sẽ giải đáp tất cả các thắc mắc.

 

Còn nữa...

 

-------------

 

Tác giả: Nguyễn Thị Ngọc Vy 

 

Thực hiện chương trình: Nhím Xù nhóm sản xuất RadioMe

 

Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!

Giọng đọc: Chit Xinh,Nhím Xù
Tác giả: Di An

Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2

Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...

Giọng đọc: Chit Xinh,Nhím Xù
Tác giả: Di An

Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1

Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Thanhnien

Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi

Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: truyenngan.com

Truyện ngắn 5 giây - Phần 1

Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1

Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: truyenngan.com

Truyện ngắn 5 giây - Phần 2

Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4

Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3

Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Quỷ

Truyền thuyết ma trùng - Phần 5

Đang lúc anh xoay người chuẩn bị tiếp tục bám theo gã đàn ông kia, thì bất chợt cả thân người gã ta lại lừ lừ quay lại.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Truyencuoihay

Chằng đùa được đâu

Hãy cùng RadioMe theo dõi chùm truyện cười "Chằng đùa được đâu" qua giọng đọc Nhím Xù nhé.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Qủy

Truyền thuyết ma trùng - Phần 4

Hỡi ôi, cái gương mặt bà cụ sao có đôi mắt đen sì sì, miệng bà ta đang mở ra nhe răng nanh dài nhếch mép đầy kinh tởm.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Truyencuoihay

Những anh chàng thú vị - Phần 3

Hãy cùng RadioMe theo dõi chùm truyện cười "Những anh chàng thú vị - Phần 3" qua giọng đọc Nhím Xù nhé.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Qủy

Truyền thuyết ma trùng - Phần 3

- Tôi nói các đồng chí ở trên huyện lại không tin, lại cho là dân Vũ Thôn chúng tôi mê tín, chứ quả thực là chuyện này có thật. Nó được để lại cái tục này từ thời cụ cố tôi kia, cho đến bây giờ thì cũng chưa...

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Truyencuoihay

Những anh chàng thú vị - Phần 2

Hãy cùng RadioMe theo dõi chùm truyện cười "Những anh chàng thú vị - Phần 2" qua giọng đọc Nhím Xù nhé.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Qủy

Tiểu thuyết ma trùng - Phần 2

Cái xác này là cái xác của một người phụ nữ, qua một số đồ vật trên người cô ta thì có thể đoán được cô ta vào độ hai mươi hai, hai mươi ba tuổi gì đó thôi. Chân cô ta đi giày cao gót và đã bị cháy...

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Truyencuoihay

Những anh chàng thú vị - Phần 1

Hãy cùng RadioMe theo dõi chùm truyện cười "Những anh chàng thú vị - Phần 1" qua giọng đọc Nhím Xù nhé.

Youtube

Facebook Fanpage