Radiome cuối tuần: Đông lạnh, nhưng trái tim rất ấm

Thể hiện : Vy Cầm,Nhím Xù
Tác giả : Tổng hợp
13-01-2018
  0   2625

Các bạn  thính giả thân mến của Radiome ơi, đã là vào cuối đông rồi mà sao trời vẫn lạnh đến như thế nhỉ? Những ngày này ở Hà Nội, ngoài cảm giác lạnh thì cũng chỉ có rất lạnh, hoặc rất rất lạnh mà thôi. Rời khỏi ổ chăn thức dậy bỗng trở thành thử thách lớn nhất cuộc đời, ra đường thì chẳng khác gì cơn ác mộng không hơn không kém. Ai ai cũng co ro, cúm rúm, cố gắng ních thêm chiếc áo ấm. Những lúc như vậy, thật sự chẳng muốn làm gì hơn là hét lên mùa đông đáng ghét thật!

 

Thế nhưng vì mùa đông quá lạnh như vậy nên con người ta cũng tự nhiên xích lại gần nhau hơn. Và những hành động bình thường vụn vặt đến mức chúng ta không để tâm nay lại trở thành chút ấm áp kì lạ. Hóa ra ngoài vô vàn rắc rối và phiền phức, thì mùa đông cũng có thật nhiều những khoảnh khắc thú vị và đáng yêu vô cùng.

 

Trong chương trình ngày hôm nay, Radiome xin được chia sẻ với các bạn thính giả về chủ đề: Đông lạnh, nhưng trái tim rất ấm. Để mở đầu chương trình, xin mời các bạn cùng lắng nghe bài viết của tác giả Thu Ngân nhé

 

 

Cảm xúc Đông

 

Có ai đã từng định nghĩa về mùa Đông?

 

Có lẽ với một số người, họ chỉ nghĩ rằng mùa Đông là mùa tiếp nối của mùa Thu; là mùa “khó ưa” nhất trong bốn mùa. Tôi lại nghĩ khác.  Mùa Đông – mùa của những bàn tay đôi bạn trẻ đan xen vào nhau khi cùng bước trên con phố vắng. Mùa Đông – mùa của từng cơn gió lạnh, thổi tung bay chiếc khăn choàng ấm áp và mái tóc dài của các cô gái. Còn gì thú vị hơn khi thong thả dạo quanh các ngõ nhỏ, lắng nghe gió hát bản tình ca mùa Đông, và ngước đôi mắt lên, đếm từng chiếc lá vàng cuối cùng còn sót lại?

 

Còn gì vui hơn khi được cầm chiếc bánh nóng, cắn từng miếng thật nhẹ để cảm nhận vị nóng thấm vào từ đầu lưỡi, làm ấm đi cái bụng đang “biểu tình” giữa cơn gió buốt? Tôi yêu mùa Đông, bởi cảm giác lạnh lẽo và ấm áp xen lẫn nhau trong từng dòng cảm xúc mà chỉ Đông về mới có thể cảm nhận thật rõ rệt và sâu sắc.

 

 Mùa Đông là mùa của yêu thương. Nhìn mẹ giục con mặc chiếc áo len mẹ mới đan cho ấm, nghe tiếng bố nhẹ nhàng hỏi xem con có lạnh không mà không khỏi nao lòng. Ngồi trong căn nhà ấm, nhìn ra ngoài đường, khi nghe thấy tiếng rao của một người bán hàng rong, ta thấy lòng dâng trào một cảm xúc mãnh liệt. Thương bác phải đi bán hàng giữa trời giá rét, không biết bác có lạnh lắm không, có đói lắm không?

 

 

Và ta nghĩ đến bà ở quê, cũng phải lội ruộng để gieo từng nắm mạ. “Giờ này bà có rét không? Bà có đeo ủng và găng tay khi xuống ruộng không? Hàng trăm câu hỏi cứ cuộn tròn trong suy nghĩ của cháu, để đến lúc không thể chịu được nữa, cháu phải nhấc máy gọi cho bà, chỉ để ấp úng nói một vài câu nhắc bà mặc nhiều áo, và để nghe bà cười hiền dặn dò lại cháu nhiều điều hơn cả cháu nghĩ. Và khi cúp máy, cháu nghe thấy giọt nước mắt rơi trong tim!

 

Mùa Đông là mùa của sự ấm áp. Buổi tối giá lạnh, ngồi quây quần bên ấm nước chè xanh nghe bà kể chuyện ngày xưa thì còn gì vui bằng! Nhớ ngày nào mình còn bé xíu, nằm ngủ hay rúc vào lòng bà cho ấm, mà bây giờ đã lớn bổng lên rồi. Và khi nằm vào lòng bà như ngày còn nhỏ, vẫn cái cảm giác thân yêu đó ùa về, vẫn vòng tay ấm áp đó quàng ra sau lưng cháu, và kèm theo một giọng nói xen lẫn yêu thương và: “Cha bố cô, lớn rồi mà như con nít!” Cháu chợt thấy, mình còn bé nhỏ lắm!

 

Ở bên bà, cháu vẫn luôn là con bé con như ngày nào. Cháu chợt yêu mùa Đông lạ, vì nó mà cháu thấy trân trọng hơn những giây phút được gần bên bà. Hơi thở của bà chính là ngọn lửa ấm áp, xua tan đi những lạnh giá mà không một loại quần áo, chăn mền nào ủ ấm cháu được….

 

Mùa Đông là mùa của những món ăn đặc biệt. Vui nhất là khi tay cầm một que kem mà nửa muốn ăn, nửa lại sợ lạnh. Chỉ cần cắn một miếng, vị ngọt đã thấm vào đầu lưỡi, lan nhanh xuống cuống họng và để lại một cái rùng mình! Ăn xong que kem, cả tay và người đều trở nên tê cóng, nhưng niềm vui thì được giữ mãi trong lòng, như một kỉ niệm đẹp. Và khi đêm xuống, dạo quanh phố cổ, bụng thì đói mà gió thổi vù vù bên tai thì còn gì vui hơn là một bát phở, một bát cháo sườn? Đôi mắt dõi theo tay bà bán phở làm phở, mũi hít hà mùi phở thơm, bụng thì đói cồn cào, cái cảm giác này vừa vui, vừa lâng lâng khó tả.

 

 

Hẳn sau này lớn lên, đi xa quê hương Việt Nam yêu dấu, thứ ta nhớ da diết nhất chính là món phở ăn vào năm cùng tháng giá! Món phở gợi nhớ mùa Đông êm đẹp của quê hương. Ăn kem lạnh mùa Đông để cảm nhận giá trị của sự ấm áp, cũng như ăn phở mùa Đông để nhắc ta nhớ cơn gió lạnh làm ta xuýt xoa không ngớt…

 

Mùa đông làm ta cảm nhận rõ sự hiện diện của những miền băng giá trong tâm hồn. Có ai không mang những mặc cảm riêng, những giá buốt riêng? Tôi chưa từng thấy ai cả! Và tôi chỉ biết, tôi hay buồn – những nỗi buồn mênh mang vô hạn, những nỗi buồn bâng khuâng chẳng biết từ đâu đến. Hay chính cái lạnh đã thổi nỗi buồn ấy vào sâu trong trái tim tôi, để tôi hay suy tư về một nỗi niềm mỏng manh mà chỉ mùa Đông mới cảm nhận hết được?

 

Cái lạnh làm mỗi người sống chậm rãi hơn đôi chút, và khi giống như đi chậm lại quãng đường, mỗi người lại cảm thấy thêm vững tâm, chắc chắn hơn về cuộc sống này. Mùa Đông giúp ta cảm nhận rõ về từng ngóc ngách tâm hồn của mình mà bấy lâu nay ta bỏ quên…

 

Nhiều người sợ mùa Đông,  ghét mùa Đông. Nhưng tôi, tôi lại không ghét mùa Đông. Có mùa Đông, ta mới thấy yêu và trân trọng vầng thái dương ấm áp của mùa Xuân – vầng thái dương chở bao nỗi mong đợi. Và mỗi một mùa Đông đến, ta biết ta đã và đang dần lớn lên, lớn để thành người, lớn để làm những việc giúp ích cho xã hội. À phải rồi, lớn để còn yêu mùa Đông nữa chứ!

 

 

“Mùa đông là quá lạnh để có thể chia tay 
 Vì mùa đông rất cần có đôi vòng tay 
Mùa đông là quá lạnh để có thể xa nhau 
Mùa đông không để dành hơi ấm anh được đâu”

 

Và có lẽ mùa đông, cũng là mùa mà con người ta cần đến nhau nhất dù chỉ là để ủ ấm một đôi bàn tay đang cóng rét và cô đơn. Bạn có sẵn lòng nắm lấy đôi tay lạnh giá ấy không? Có sẵn lòng trao đi những yêu thương ấm áp của mình cho một ai đó? Hãy cùng Vy Cầm lắng nghe bài viết : Mùa đông đến rồi, anh hãy yêu một cô gái có bàn tay lạnh ngay sau đây nha.

 

Mùa đông đến rồi, anh hãy yêu một cô gái có bàn tay lạnh

 

Những ngày mùa đông cuối cùng rồi cũng đến, có gió mùa, có mưa phùn, có những chiếc khăn len ấm áp và em đang đợi anh. Những cô gái có bàn tay lạnh chẳng dễ dàng gì để yêu một ai đó, dù nhiều người bảo rằng họ có trái tim ấm áp. Mỗi lần đông về là hai tay em ửng đỏ lên vì lạnh, thực lòng nhiều lúc cũng muốn có một ‘túi sưởi xe ôm' đến đón mình đi làm mỗi ngày, không phải lao nhanh ra phố giữa cái rét buốt tê tái một mình nữa. Nhưng hình như con đường yêu đương của những cô gái có bàn tay lạnh cũng gian nan ra phết.

 

Này anh, người ta bảo một cô gái có bàn tay lạnh thường chung tình, còn em thì em nghĩ, em có một bàn tay lạnh vì muốn được sưởi ấm bởi bàn tay anh. Nếu anh đã nắm tay em rồi thì nhất quyết em sẽ không chịu buông ra, lẽo đẽo theo anh, nũng nịu anh, rồi bám riết lấy anh mãi thôi. Ừ nhỉ, thế cũng là chung tình lắm rồi đấy, thế nên anh hãy yêu em thật lâu, thật lâu, cùng nhau nắm tay qua nhiều mùa đông nữa nhé.

 

 

Những cô gái có bàn tay lạnh như em thường mong manh lắm. Mong manh không phải là thấy một con gián, con chuột em sẽ khóc ầm, mà mong manh nếu mỗi khi thấy anh không quan tâm em nhiều, thấy anh bận rộn quá, thấy thương anh nhiều quá. Em còn là đứa con gái dễ cảm động nữa, nếu anh mà sưởi ấm tay em một chút thôi thì mắt em đã long lanh, nghĩ anh là người tuyệt vời nhất đời này luôn rồi.

 

Mùa đông của cô gái có bàn tay lạnh như em, thường dành cho túi áo khoác là chính. Bởi thế nên em thường thích những chiếc áo khoác có nhiều túi. Yêu em ấy à, túi áo khoác của anh cũng là túi áo khoác dành cho tay em. Thi thoảng má anh sẽ ‘bất ngờ' lạnh buốt khi bị tay em chạm vào nữa, anh cẩn thận đấy!

 

Anh này, nếu anh yêu một cô gái có bàn tay lạnh như em, thì anh đừng bao giờ lừa dối em. Bởi thật khó để mở lòng ra cho một người và khi em đã dành tất cả trái tim mình cho anh rồi, thì hãy chỉ dành tất cả sự chân thành, yêu thương cho mình em thôi nhé.

 

Em là cô gái có đôi bàn tay lạnh, dành cả thanh xuân để tìm người sưởi ấm cho bàn tay mình suốt quãng đời còn lại. Trước khi gặp anh, em đã mua rất nhiều, rất nhiều găng tay, chỉ vì sợ mình nắm tay sai người. Có anh rồi, cũng… tiết kiệm được kha khá tiền, thôi thì em sẽ mua găng tay cho anh vậy.

 

 

Mùa đông đến rồi, nếu có lỡ yêu một cô gái có bàn tay lạnh như em thì anh đừng… cáu nhé. Đừng mắng mỗi khi em đi ngoài đường một mình mà quên mang găng tay, đừng mắng mỗi khi thấy tay chân em lạnh ngắt. Em biết anh chỉ mắng một chút thế thôi, rồi lại ngồi thổi thổi, nắm tay em xoa xoa ấy mà. Em nghĩ anh sẽ là người thương em nhất.

 

Một cô gái có bàn tay lạnh như em, vốn dĩ trái tim cũng có nhiều nỗi cô đơn. Nhưng mà em chấp nhận sự cô đơn này để chờ anh, như một điều tất-lẽ-dĩ-ngẫu, sự chờ đợi nào rồi cũng được hồi đáp.

 

Này anh, mùa đông đến rồi, hãy sưởi ấm cho một cô gái có bàn tay lạnh như em được không?

 

Các bạn thính giả thân mến, như Nhím xù đã chia sẻ, mùa này lạnh lắm, lạnh đến nổi theo một phản xa vật lý tự nhiên đôi tay ta sẽ khoanh lại, tự ôm lấy mình. Nhưng khổ thay, có hàng tỉ chuyện trên đời này chúng ta không thể tự làm tốt được, ôm cũng thế, tự ôm chẳng thể nào so sánh với được người khác ôm cả.

 

 

Và thế là, chúng ta sẽ thèm được ôm ấp, thèm được yêu thương, nghĩa là chúng ta sẽ dễ dàng biến những cảm xúc nhỏ nhoi trong lòng trở thành to lớn, nghĩa là tâm hồn chúng ta sẽ trở nên rộng mở để có thể dễ dàng đón nhận những cảm xúc vụng về từ những tâm hồn đồng điệu khác và cuối cùng sẽ tiến tới một thứ vĩ đại hơn. Thứ đó, người ta gọi là yêu thương.

 

Nhưng cũng đừng buồn nếu như bạn đang cô đơn, chẳng phải nhà văn Nguyễn Nhật Ánh trong tôi là Bêto đã nói rồi sao “Tâm hồn chúng ta được sinh ra là để chờ đáp lại niềm yêu mến đến từ một tâm hồn khác.”

 

Việc chúng ta cần làm bây giờ đó là tự yêu mình nhiều thật nhiều hơn với một chút son đỏ, với chiếc áo ấm to sụ, với khăn quàng màu sắc, với boot da kiêu kỳ  rồi hòa mình vào gió lạnh. Và nhớ, đừng quên mỉm cười thật tươi vì dẫu như chẳng có nổi một bờ vai bên mình để sưởi ấm thì ở đâu đó vẫn luôn có một hơi ấm, một bàn tay thật sự thuộc về ta. Bởi vì mùa đông là mùa của yêu thương.

 

------------

 

Nguồn: Tổng hợp

 

Thực hiện: Nhím xù, Vy Cầm và nhóm sản xuất - Radiome Nối dài yêu thương

 

Những bài viết, chia sẻ của bạn, hãy gửi về địa chỉ: camxuc@i-com.vn nhé.

Giọng đọc: Babum,Vy Cầm
Tác giả: Lạc Hy,Tố Uyên

Yêu lại nhau, liệu chúng ta có thể?

Bạn đã từng ở trong một trạng thái mông lung và cô độc trong tình yêu? Bạn cố mạnh mẽ dứt khoát mà không thể được. Yếu đuối quá chăng?

Giọng đọc: Vy Cầm,Babum
Tác giả: Sammy,Hạc Xanh

Người yêu cũ, nếu một ngày em gặp lại anh...

Sau tổn thương, người con gái thường khép mình lại né tránh những yêu thương. Không phải là không yêu một ai, cũng không pải trái tim đã chai sạn.

Giọng đọc: Chit Xinh & Vy Cầm

RadioMe cuối tuần: Em vẫn ở đây, cô gái đó chưa từng thay đổi, là anh tự đánh mất em thôi...

“Ngày anh nói chia tay, thật ra bầu trời rất đẹp. Nhưng trong tích tắc, tự tôi đã mang mưa về phủ kín mắt môi mình. Hóa ra, cũng có lúc, cùng đứng dưới một bầu trời, trong khi anh thấy màu xanh, tôi lại chỉ nhìn được toàn mây...

Giọng đọc: Vy Cầm,Babum

Radiome cuối tuần: Đến bao giờ em và anh mới hết bận để yêu nhau?

Vẫn có cách để yêu, dù thời gian quá ít, đầu óc đã khít đi bởi những bộn bề lo toan…

Giọng đọc: Babum

Radiome cuối tuần: Cho bản thân thêm một lần hạnh phúc

Quên những âu lo phiền muộn để cho ai đó có cơ hội ở bên mình, và cũng là cho mình có cơ hội để thêm một lần hạnh phúc.

Giọng đọc: Vy Cầm,Babum
Tác giả: Cúc Rối

Radiome cuối tuần: Yêu xa ngày Tết

Chỉ cần trong bạn luôn luôn có hình ảnh người ấy, biết tin tưởng, tôn trọng và dành tình cảm cho nhau một cách chân thành, thì chẳng có gì có thể ngăn trở tình yêu của hai người.

Giọng đọc: Vy Cầm,Babum

Radiome cuối tuần: Yêu không hợp tuổi

Bên em nhé, cho một mùa mới thật nhiều may mắn, những người yêu nhau chắc chắn rồi sẽ tới được với nhau thôi, anh nhỉ?

Giọng đọc: Chit Xinh
Tác giả: Mùa Đông,Linh Nhi

Radiome cuối tuần: Trước bất kỳ ngã rẽ nào của cuộc đời, hãy cứ an nhiên

Cứ mạnh mẽ bước đi trên con đường bạn chọn, bởi chính bạn chứ không phải ai khác đang tự quyết cho cuộc đời mình.

Youtube

Facebook Fanpage