Người đẹp thành Tuyên - Phần 2
Sương chống nạng tập đi. Viên đội dìu nàng, nom thật tình tứ. Tập trong hành lang, rồi lân la ra tận cổng Đông Môn. Y nháy mắt với tên lính gác cổng, rồi bế thốc nàng lên vọng lâu. Tên lính cầm nạng lập cập chạy theo. Nàng cảm thấy sung sướng khi được hầu hạ, nhưng lại thẹn thùng khi bị đàn ông bế giữa ban ngày ban mặt.
Ngày trước, qua thành, nàng vẫn ngước lên nhìn cổng Đông Môn. Ồi, lần đầu tiên lên vọng lâu. Dòng sông Lô hiện ra ngay trước mặt. Thuyền bè tấp nập ngược xuôi. Dãy nhà bè neo đậu xuôi về phía ghềnh miếu Đồng Tiền. Nghĩ đến miếu Đồng Tiền, lòng nàng chạnh nhớ tới Đình. Chàng ở đâu? Có dễ, mình không dám gặp chàng nữa, tấm thân vấy bùn này, đâu còn xứng với thi nhân tao nhã. Ngước nhìn lên núi Dùm, đồn binh đập vào mắt, làm nàng lẩy bẩy, cái nạng loạng choạng. Viên đội tinh ý, ân cần kéo ghế mời nàng ngồi.
- Gió hơi mạnh một chút, xin phép em nhé. - Y hạ mành cửa phía bắc xuống.
- Vâng ạ! - Nàng ngoan ngoãn.
- Anh định khi nào em khỏi bệnh, mới nói chuyện. - Y ngập ngừng, liếc mắt thăm dò thái độ của nàng.
- Việc gì cơ ạ? - Nàng nhíu mày, vẻ cảnh giác, ngỡ y lại định giở trò chi đó.
- Số là thế này, - y chậm rãi, - thực tình là anh muốn giải thoát cho em, khỏi tay tên đồn trưởng đê tiện ấy. Nhưng buộc phải lập kế thách đấu, như đã nói với em. - Y lại ngập ngừng chờ đợi phản ứng của nàng và tung đòn mạo hiểm. - Khi nào em khỏi, có thể về nhà mẹ đẻ, thế nhé! - Y toan đứng dậy, ra về.
- Ơ... - Nàng ngỡ ngàng thốt lên và bật khóc rưng rức.
- Xin lỗi, anh làm em buồn lòng. - Y tỏ ra bối rối như người có lỗi.
- Em biết đi đâu bây giờ? - Nàng thành thực. - Con gái xuất giá tòng phu. Không lẽ, lại lên đồn binh núi Dùm? - Nàng rùng mình sợ hãi.
- Anh biết, Đình rất thương mến em mà. - Y tỏ ra sành sỏi, hiểu biết tường tận về cuộc đời nàng.
- Nhưng tấm thân em đã thế vầy, đâu còn... - Nàng tê tái cõi lòng.
Gió sông Lô thổi ràn rạt, đẩy bung mành cửa, đồn binh núi Dùm lại hiện ra, nàng trừng trừng nhìn lên, đầy vẻ căm hờn. Trước đây, từ trên núi, nàng nhìn xuống cổng Đông Môn, bên bờ sông. Nay, lại từ chốn này, nàng nhìn lên đó. Nàng chới với giữa hai đầu gậy, đằng nào cũng khổ nhục. Đào hoa bạc mệnh cũng là số nàng chăng?
- Nếu em không chê kẻ hèn mọn này, anh xin lấy em làm vợ. - Đột nhiên, y quỳ gối và ngước mắt van xin, như thể con chiên nhìn ảnh Chúa, trên nhà thờ vậy.
Cử chỉ bất ngờ đó của viên đội, làm nàng chết sững người. Hồi lâu, nàng hồi tỉnh và ôm lấy đầu y mà khóc nghẹn ngào. Y vỗ về an ủi, rồi hôn nàng. Lần đầu tiên trong đời, nàng được hôn, sự tê mê sung sướng, khiến nàng lả cả người. Y nhìn gương mặt rạng ngời của người đẹp thành Tuyên mà lòng lâng lâng và đầy tự hào. Phàm làm giống người, phải đa mưu túc kế. Y cười đắc thắng.
Sương nhiều lần về nhà, nhưng viên đội hay đi cùng, nên mẹ con khó bề tâm sự. Có bận, nàng lẻn về một mình. Mẹ vội khép cửa liếp, thì thào:
- Đình vào chiến khu rồi!
- Thảo nào... - Ý nàng muốn nói là, thảo nào, không thấy thư từ gì.
- Nó gửi cho con. - Mẹ xách ra một cái túi thổ cẩm. - Nó bảo, mật gấu để bóp chân. Có một phong thư nữa thì phải.
Nước mắt lại giọt vắn giọt dài, thì ra, Đình cũng đã biết nàng bị tai nạn và lại có thư nữa. Thế mà, suýt nữa trách oan người ta. Những giọt nước mắt rơi lộp bộp xuống lá thư xanh, như mưa lá cọ.
Thì ra, chàng vẫn nặng lòng, còn mình thì...
Nàng khóc tu tu, khiến những người hàng phố lếch thếch kéo sang, tưởng bà cụ mệnh hệ gì.
Viên đội thường dẫn nàng lên núi Thổ Sơn, nhìn toàn cảnh thị xã. Chỗ này, lưa thưa mấy mái ngói công sở, đồn binh. Chỗ kia là những mái lán lụp xụp của phu mỏ than, mỏ kẽm và dân bán buôn, từ tứ xứ tụ về. Đây là thành Tuyên rêu phong cổ kính. Nàng từng nghe Đình giảng giải rằng, thành đã xây cách đây bốn trăm năm có lẻ. Cổng thành to, voi đi lọt. Cổng nào cũng có vọng lâu cho lính quan sát bốn phương tám hướng. Nàng nhớ, Đình đã từng lội xuống hào ngoài thành, mò cua, bắt ốc, một thời.
(...)
--------
Nguồn: VOV
Tiếng đàn ngân rung vẻ đẹp tâm hồn con người trong hai truyện ngắn "Sợi dây đàn thất lạc" và "Người chơi đàn lặng lẽ"
Đó là một hoàn cảnh hết sức bình thường của những nhân vật bình thường trong chiến tranh.
Những nỗi niềm lay thức từ "Khói hương ở lại"
Thiên truyện nhức nhối cái nhìn về đồng tiền, về sự nông cạn, ích kỷ, lối sống trên tiền, thực dụng đã mặc nhiên được xã hội chấp nhận và coi như lẽ thường tình.
"Ô sin làng”: Nỗi niềm người giúp việc
Tác giả khai thác đề tài về người giúp việc qua nhân vật Hà hấp. Hà hấp cũng chả có gì đặc biệt, tài giỏi và công việc Ô sin của cô sẽ yên bình diễn ra nếu không có việc tằng tịu với ông chủ đã ngoài 70 tuổi.
“Họ đã trở thành đàn ông”: Sự hy sinh, hiến dâng của nữ thanh niên xung phong
Cô đau đớn, ân hận, giằng xé tâm can. Và cũng từ đó, nơi chiến trường ác liệt, cô thay đổi.
“Mùa én gọi bầy’’: Trân trọng hạnh phúc từng phút giây
Ghen tuông quả thực hết sức nguy hiểm, nó như một thứ bệnh, hay nọc độc gặm nhấm, khiến con người trở nên điên khùng, dễ đưa đến những hành động mất kiểm soát. Sự việc được đẩy lên thành cao trào.
Truyện ngắn Roman Ivanytchouk: Khi thiên nhiên thổn thức
Một sự tuẫn tiết vì nghĩa thủy chung trước nỗi đau khôn nguôi. Sự hoang mang của người thợ săn những ngày khi chưa nhận ra sự thật ấy vẫn chưa là gì so với nỗi ám ảnh dày vò sau quãng thời gian dài sau đó, khi đã từ...
"Dưới đáy hồ": Thế giới của những người đã khuất
Truyện được kể qua ngôi thứ ba, nhân vật Hắn, vốn là một văn sĩ căm ghét đàn bà, đang trong một chuyến nghỉ dưỡng ở khu nhà sáng tác để tìm cảm hứng cho tác phẩm mới.
“Dừng lại bên sông”: Lẽ sống nhân văn của người Việt
Tiếp đến câu chuyện của ông Năm Cân làm nghề sông nước, một cơ sở cách mạng nằm vùng có người con trai cũng đi theo cách mạng, hoạt động binh vận trong lòng địch , chết bởi bom đạn khi chưa kịp có những đóng góp gì.
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...