Quán Bên Đường - Phần 9

04-02-2016
  0   577

Kể từ hôm tình cờ gặp lại cô ta rồi bà mẹ xuất hiện đến nay, trông cô ta vẫn không có gì khác, chỉ khác duy nhất là bộ quần áo đang mặc, đó là một bộ bằng vải thổ cẩm của người thượng!


Trên cổ cô nàng lại có quấn một vòng hoa trắng. Lý sững sờ:


- Phờ Linh!


Lúc này cô gái mới lên tiếng:


- Người H' Mông chúng tôi luôn coi những người có lòng thành là bạn, dẫu người đó là người lạ. Em mang ơn anh đến hai lần, lần trước anh đã cứu em bớt bị đòn, còn lần này thì kéo một người từ cõi chết trở về!


Nàng nói tới đó thì vụt quay ra cửa sổ, và chỉ thoáng qua như cái bóng đã không còn thấy nữa!


- Kìa, Phờ Linh!


Lý đứng ngẩn ngơ nhìn ra bóng tối dày đặc...


Cuối cùng thì Lý cũng tìm được Phờ Linh, tại quán nước, ngay sáng sớm hôm sau. Sau khi chạy bộ một quãng đường rừng đến hơn bốn cây số mệt nhoài, nhưng khi vừa tới phía sau quán thì cái bóng quen thuộc của cô nàng thấp thoáng sau hàng cây đã làm cho Lý tỉnh lại ngay. Anh định cất tiếng gọi để Linh dừng bước, nhưng sợ gây tiếng động, nên anh cố bước thật nhẹ, thật nhanh và tiến sát cửa sau, chính là nơi cô nàng bị hành hạ hôm trước.


Thật lạ, nàng mới bước vào đã không còn thấy bóng dáng đâu? Chợt có một vật gì đó bay từ trong ra, mà nếu né tránh không kịp chắc là Lý đã bị trúng vào mặt. Tránh được, Lý nhìn xuống đất nơi vật bị ném vừa rồi, anh phát hoảng, bởi đó là một con rắn cực lớn!


Vừa khi ấy thì từ trong quán có tiếng gào lên:


- Mày phản bội tao hả Phờ Linh? Mày dám lấy đi vật luyện phép của tao là mày tới số rồi, mày sẽ vĩnh viễn không thoát được kiếp quỷ đâu, đừng hòng!


Hình như có một cuộc vật lộn khá dữ, Lý còn đang lưỡng lự thì bỗng Phờ Linh từ trong lao ra, người lảo đảo sắp ngã, mặt mày đầm đìa máu, nhưng vẫn cố đưa vật đang cầm trên tay đưa cho Lý và giục:


- Hãy mau mau đem vật này về, đào mộ của anh Vọng lên, cạy nắp quan tài và ném thẳng lên người anh ấy. Nhanh lên đi, kẻo không còn kịp nữa!


Lý cầm vật đó trên tay và càng hoảng hơn khi nhận ra đó là một quả tim tươi, còn đẫm máu!


- Trời ơi, sao cô lại...


Lý nói chưa dứt câu thì trước mặt anh, Phờ Linh đang khuỵ xuống, mặt xanh tái. Nàng chỉ còn thều thào:


- Anh mà còn chần chừ thì... thì chẳng những... không cứu được Vọng, mà còn chứng kiến một lúc hai mạng người... à không... ba mạng người phải chết...


Nàng im bặt sau câu nói... còn bên trong quán thì có tiếng rên the thé nghe rất ghê rợn. Không kịp suy nghĩ thêm, Lý chạy như bị ma đuổi về chỗ mộ của Vọng. Lúc đó, anh hành động như ai làm chứ không phải chính anh. Nhưng nhờ vậy mà chỉ một phút sau, Lý đã moi được cái quan tài lộ ra. Cũng vừa lúc Hai Tùng tiến đến, anh ta quá đỗi ngạc nhiên hỏi lớn:


- Cậu làm gì vậy cậu Lý?


Lý nói nhanh:


- May quá, anh giúp đào cho quan tài lộ ra, rồi cạy nắp lên giùm tôi!


Hai Tùng kinh ngạc:


- Chi vậy cậu?


- Anh cứ làm giùm đi, tôi cứu Vọng, anh ấy có thể sống mà?


Hai Tùng làm theo, một lúc sau thì nắp quan tài được bật lên. Xác Vọng vẫn còn trong trạng thái như đang nằm ngủ. Hai Tùng hỏi:


- Có đem lên không cậu?


Lý không đáp, anh làm đúng như lời dặn của Phờ Linh, ném con tim đẫm máu lên giữa ngực của Vọng. Và... việc xảy ra sau đó thì Lý và cả Hai Tùng đều không thể tin vào mắt mình nữa! Vọng từ từ mở mắt và... ngồi dậy như người sau một giấc ngủ sâu. Anh ngơ ngác:


- Sao mình lại ở đây?


Lý và Tùng giúp kéo Vọng lên. Anh hình như nhớ ra nên hỏi:


- Mình đã chết rồi mà?


Lý bây giờ mới nhắc:


- Cậu chết rồi, nhưng có lẽ chưa chết hẳn và đúng ra bị chôn mấy ngày nay thì đã chết luôn rồi, nhưng chẳng hiểu sao Phờ Linh bảo mình mang quả tim này về thì cậu lại sống?


Vừa nghe nhắc tới Phờ Linh thì Vọng kêu lên:


- Nàng nguy mất!


Anh vụt chạy như người bình thường khiến Lý và Hai Tùng cũng phải chạy theo. Họ trở lại đúng con đường Lý vừa trở về. Hướng tới quán nước.


Khi bước vào quán thì người ngạc nhiên nhất là Lý. Anh trố mắt nhìn và kêu lên:


- Phờ Linh vừa nằm ở đây mà?


Không thấy bóng dáng nàng đâu, chỉ còn lại đó bộ quần áo thổ cẩm mà vừa nhìn là Vọng nhận ra ngay:


- Của cô ấy đây mà!


Lý còn kinh hãi khi nhìn thấy một bộ xương trắng hếu nằm ở góc trong của quán.


- Đây đâu phải là xương người?


Vọng nhìn và nói ngay:


- Xương của con mãnh thú, con hổ tinh đã giết Phờ Linh rồi!


Lý nhớ lúc nãy tiếng rên the thé phát ra từ đó, và cuộc vật lộn của Phờ Linh, tiếng nguyền rủa, hăm he cũng ở đó...


- Mụ chủ quán!


Hai Tùng thở dài:


- Cuối cùng thì cũng tới được lúc này!


Lý quay sang hỏi:


- Anh nói gì?


Hai Tùng vỗ vai Lý:


- Cậu đã làm được một việc mà cả bản làng này không ai làm nổi!


Lý định hỏi thêm thì Vọng đã giục:


- Mình về thôi. Tôi có thể yên tâm rồi, con hổ tinh như vậy không còn khống chế nàng được nữa rồi, tôi có thể sống với cô ấy!


Lý không hiểu ý Vọng nói gì, nhưng anh chưa muốn hỏi thêm lúc này, mà chỉ lặng im đi bên bạn. Vọng có vẻ trầm ngâm, suy tư nhiều...


Họ trở về nhà thì mặt trời đã gần đứng bóng. Hai Tùng muốn báo cho mọi người biết thì Vọng ngăn lại:


- Khoan đã.


Anh đăm chiêu một lúc rồi nói ra ý mình:


- Tôi đoán Phờ Linh có thể đã trở về nhà, tôi muốn sang đó.


Lý xua tay:


- Cần phải qua đó, nhưng không phải lúc này. Theo tôi, việc bây giờ mình phải làm là đắp lại ngôi mộ... hụt, rồi nghỉ ngơi cho khoẻ, sau đó tính gì cũng được. Mình đuối lắm rồi!


Hai Tùng tự nguyện:


- Để tôi, lo vụ nấm mộ cho, hai cậu cứ nghỉ ngơi đi.

 

Youtube

Facebook Fanpage

1