Trang Lưu Bút Định Mệnh - Phần 5

25-01-2016
  0   519

Thấy con gái cứ suất ngày buồn rầu, lo ra, bà Hồng phải nhắc:

- Con sắp tới ngày thi tú tài rồi đó, mà sao cứ lờ đờ như người mất hồn vậy.

Hạnh Dung chống chế:

- Tại con khó ở... vả lại bài thi con ôn xong hết rồi. Bảo đảm với mẹ là bằng tú tài kỳ này con lấy về cho mẹ là cái chắc!

- Thằng cha cô, Iúc nào cũng tự tin. Kỳ này cô mà trượt vỏ chuối thì tôi gả chồng cho biết!

Biết mẹ chỉ doạ chơi thôi, nhưng tự dưng Hạnh Dung thấy sợ, cô nhào tới ôm mẹ nũng nịu:

- Mẹ mà bắt con lấy chồng là con chết cho mẹ coi!

- Con khỉ, chỉ tài nói bậy! Thì con gái lớn phải lấy chồng chứ, chậm lắm là hết năm tới, thi tú tài xong thì cũng phải kiếm chồng để cho tôi có cháu ngoại chứ!

- Không đâu! con ở với mẹ hà!

Bà Hồng cũng ôm con vào lòng:

- Nói chơi vậy chứ chỉ còn có hai mẹ con, gả đi rồi mẹ ở với ai! Thằng anh Hai mày thì đi biền biệt, nói hoài mà không chịu lấy vợ, mẹ buồn hết sức.

Chợt bà nhớ lại chuyện bà Phán Giáo nói mấy bữa trước, bà kể:

- Bác Phán có cái mối này, bà ấy nói hoài mà mẹ không nghe.

Mẹ muốn biết ý con...

Hạnh Dung biết lại chuyện làm mai, nhưng tự dưng cô cũng thấy tò mò:

- Bác làm mai ai vậy mẹ? Chắc lại một anh chàng con nhà giàu, công tử bột...

Bà Hồng hơi nhỏ giọng:

- Lần này bác Phán nói cái mối ấy ở bên Tây.

Nghe tới đó, tự dưng Dung giật mình:

- Ở bên Tây, mà... ở đâu?

Bà Hồng cười xoà:

- Mẹ đâu có biết Tây là ở đâu. Mới chỉ nghe vậy thôi...

Tự dưng Dung nhớ tới Hoàng Phi. Cô thừ người ra một lúc rồi đột nhiên nói một mình:

- Phải chi hồi đó anh ta ở bên này...

Bà Hồng nghe không rõ, hỏi lại:

- Con nói ai ở bên này?

- Dạ... dạ không. Con muốn nói... cần gì phải ở Tây ở Tàu...

Bà Hồng dí tay vào trán con gái:

- Cha cô, ai cô cũng chê. Kén lắm rồi mai mốt gặp một thằng... trời ơi đất hỡi cho biết!

Dung chẩu mỏ ra:

- Bộ mẹ muốn con gái mẹ như vậy lắm hả?

Hai mẹ con đang nói chuyện thì chuông điện thoại reo vang. Đang ngồi gần máy nên bà Hồng nhấc lên, bà nghe rồi quay sang hỏi con:

- Bà ngoại của Giáng Hương là ai vậy con? Có phải con Giáng Hương bạn hồi đó của con không vậy?

Hạnh Dung giật thót tim, cô chẳng trả lời mẹ mà giằng lấy ống nghe áp vào tai. Nữa phút sau cô buông ống nghe xuống, lo lắng:

- Bà ngoại của Giáng Hương đang hấp hối. Con Ngọc Nga vừa báo tin cho con.

- Lâu nay con có ghé thăm bà không? Sao con Giáng Hương không thấy sang đây chơi vậy?

Dung thẫn thờ:

- Giáng Hương chết rồi.

Bà Hồng hốt hoảng:

- Chết khi nào?

- Gần cả năm rồi. Chết bên Pháp khi đi du học bên ấy.

Dung hấp tấp đi ra, bà Hồng căn dặn:

- Con qua thăm rồi có gì báo tin cho mẹ, mẹ cũng sang đó nữa.

Dung chạy nhanh qua thẳng đó, bởi Ngọc Nga dặn không cần ghé đón nó. Vừa sang tới cổng nhà Giáng Hương đã thấy Nga đứng chờ sẵn:

- Không biết sao bà ngoại Hương nhớ số điện thoại nhà tao, và nhờ người giúp việc gọi giùm.

- Bà ra sao rồi?

- Nằm thiêm thiếp, tao vào thăm bà biết nhưng không mở mắt ra, chỉ hỏi tên mày thôi.

- Hỏi sao?

Hạnh Dung bước nhanh vào, cô vừa xuất hiện thì bà cụ đã lên tiếng ngay:

- Hạnh Dung phải không?

- Dạ, con đây ngoại.

Bà nhướng mắt lên nhìn, thấy Ngọc Nga, bà nói rất khẽ:

- Nói nó ra ngoài một lát, bà có chuyện này muốn nói riêng với cháu!

Hạnh Dung phải nói khéo với bạn:

- Bà ngoại không chịu được hơi thở của đông người. Mày ra ngoài một lát đi rồi vào sau.

Ngọc Nga không hài lòng lắm, nhưng cũng phải bước ra. Lúc này bà cụ bỗng cầm tay Dung, thều thào:

- Nó... gửi cái này... cho con!

- Ai gởi bà ngoại?

- Thằng... Phi!

Hạnh Dung tưởng mình nghe lầm:

- Ngoại nói ai?

- Thằng Phi...

- Ngoại, anh Phi đã...

Giọng bà cụ càng khó nghe hơn:

- Nó... chết... nhưng nó vẫn...

Bà khó khăn lắm mới lấy được một vật gì đó từ dưới gối ra, đưa cho Hạnh Dung:

- Cái này gửi cho con.

Dung cầm lấy và đưa lên xem, đó là một sợi dây chuyền bằng kim loại trắng, có đính theo mặt cũng bằng một thứ chất liệu, hình quả tim, như kiểu dây chuyền dành tặng những người yêu nhau.

Còn đang ngơ ngác thì chợt Dung nhìn thấy cái mặt dây chuyền hình quả tim ấy có chốt mở ra, cô nhẹ tay mở và kinh ngạc kêu lên:

- Hình của con và...

Cô khựng lại, bởi nữa hình quả tim bên này thì ảnh cô, còn nữa bên kia thì là ảnh của... Hoàng Phi!

- Thưa ngoại...

Bà cụ sức đã kiệt, nhưng vẫn còn nói khá rõ ràng:

- Tối qua trong lúc bà mê man thì thấy vong hồn nó về, nó khóc và nói rằng nó đã yêu con từ lúc thấy hình con trong cuốn lưu bút con gửi cho Giáng Hương. Nó định sẽ về nước và hỏi con làm vợ, nhưng chưa kịp thì đã...

Bà ngừng một lúc rồi mới tiếp được:

- Nó chưa kịp về thì cả hai anh em đều chết trong một tai nạn giao thông bên đó. Do quá say mê con nên hồn nó cứ vất vưởng đi tìm... vừa rồi nó tìm về đây và gặp được con.

Hạnh Dung đánh bạo hỏi:

- Hồn ma sao con thấy anh Phi giống hệt như người, đâu có vẻ gì là ma vậy ngoại?

- Theo nó nói thì hình hài mà con nhìn thấy là xác của một người khác. Nó nhập hồn vào đó để đi gặp con. Bây giờ nó tha thiết van xin ngoại làm cách nào cũng phải cho nó gặp lại con, nó yêu con và muốn... cưới con làm vợ. Ngoại sợ quá, khuyên nó nên bỏ ý định đó đi, bởi dương gian âm cảnh làm sao cưới nhau được, nhưng nó quyết không nghe!

- Ngoại!

Hạnh Dung muốn nói gì đó, nhưng cô khựng lại. Bà cụ lại tiếp như muốn nói cho hết, sợ không còn kịp:

- Nó nói con nên đi tìm người mà nó đã mượn hình hài và nhận lời xin cưới của người đó! Muốn xác nhận đúng người thì con nên nhìn trên cổ người ấy, cũng có đeo một sợi dây chuyền với cái mặt giống như vậy.

- Nhưng thưa ngoại...

Hạnh Dung vừa nói được tới đó thì đã thấy bà cụ trợn ngược mắt lên rồi ngoẹo đầu sang bên...

- Kìa, ngoại!

Khi Ngọc Nga chạy vào thì đã nhìn thấy bà ngoại của Hương tắt thở rồi. Cô quay sang hỏi bạn:

- Lúc nãy bà trối trăng điều gì vậy?
 

Youtube

Facebook Fanpage

1