Bến Trần Gian - Phần 1

23-12-2015
  0   868
 

Dòng sông không hiểu là đang chảy hay đã ngừng chảy từ lâu. Chỉ có ánh trăng rụt rè sáng một nửa sông phía bên kia không bị bóng cây si che lấp. Anh chợt thoáng rùng mình, ngày xưa, chỗ này có một người con gái chết đuối. Anh vẫn nhớ kỹ người ta đã khênh cô ấy lên và để cô nằm ngay đây, gối đầu lên gốc si già. Anh vội liếc trộm vào gốc si tối thẫm. Chẳng thấy gì cả ngoài một hõm đen lờ mờ, chỗ ngày xưa nước lụt xoáy vào. Anh lại gọi to lên “Đò ơi”. Tiếng gọi đò khẩn thiết. Hồi còn bé, bà hay kể cho anh nghe ngoài sông đêm có tiếng ma gọi đò. Tiếng gọi như một lời cầu khẩn tha thiết có sức hút huyền bí đến lạ lùng. Bao nhiêu cô gái đã chạy ra bến và chèo đò một mạch qua sông rồi lại chèo về, cứ thế cho đến sáng. Sau đó chẳng ai dám lấy các cô ấy nữa.
 

Bóng anh trôi nhè nhẹ ven sông, đổ lên những thân cây đẫm sương. Mấy chục năm cỏ cây vẫn thế. Anh cứ trôi, trôi mãi... và cất tiếng gọi “Đò... ơi đò”.

Youtube

Facebook Fanpage

1