Cắn Chỉ - Phần 1
Sang chiều Lạm mới trở về, sau xe cồng kềnh những thùng cát tông đựng hàng. Nhiễu bỏ dở tập bài đang chấm vội vã chạy ra đón chồng.
- Mình vào tắm rửa để em đi hâm lại cơm canh cho nóng.
- Không cần, tôi ăn ở ngoài rồi.
- Hàng gì mà nặng thế mình?
- Chuyện làm ăn, cô biết gì mà hỏi.
Giọng Lạm lạnh băng, rồi chẳng thèm nhìn vợ lấy một cái, Lạm rút điều khiển bấm, cái cửa sắt nặng nề đi sang một bên, Lạm cho xe phóng vào tận bên trong, lập tức cửa sắt lại kèn kẹt đóng sập ngay trước mắt Nhiễu. Tiếng thở dài toan cất lên bị tắc nghẹn ở cổ bởi làn khói xe vừa nhả ra bay xộc vào mũi Nhiễu, vị đắng ngắt lan đầy cuống họng.
Chậm chạp tiến lại bàn ăn, các món Nhiễu nấu đợi Lạm đã nguội ngơ nguội ngắt, bát riêu cua nổi váng vàng váng đỏ, những mảng gạch lặng lờ chìm dần dưới đáy bát. Nhiễu bê bát riêu đổ vào nồi, từng mảng gạch cua rữa ra, nát vẩn, mùi tanh tanh bay lên.
Đây đã là trưa thứ ba Lạm không nhận ra món riêu cua mà Nhiễu làm cho Lạm. Phía phòng kề bên có tiếng ho sù sụ của mẹ chồng cô, bà rên rỉ, mùi gì mà khó chịu thế, nó khiến bà tức thở và đau nhừ cả người ngợm, chiều nay cô rỗi thì vào xoa bóp cho bà. Nhiễu khẽ vâng, vội vã kiếm cái vung đậy vào nồi riêu rồi bê vội ra phía chuồng chó. Nhưng con chó vẫn nhất quyết tuyệt thực dù đó là canh riêu cua. Phía sau háng nó có vệt máu đỏ rỉ ra, mắt nó nhìn cô vẻ như van lơn, vẻ như oán giận. Cô đã nhốt nó vào chuồng mấy ngày nay không cho nó tìm bạn tình. Cũng là cực chẳng đã, vài tháng trước chồng cô đá lòi ruột con của nó vì quẩn chân, bẩn thỉu, nên những ngày thấy nước lần này của nó, cô đành phải nhốt lại.
Gian buồng của mẹ chồng Nhiễu có cửa sổ mở ra vườn. Bà lão đang nằm, mắt nhìn ra cửa sổ, chân tay đuỗn đuồn đuột. Thấy con dâu vào, bà kêu người đau như bị tẩn, hay tại bữa trưa cô cho bà ăn canh riêu cua, mùi riêu cua vẫn váng vất trong phòng?
Trưa cô phải nấu món canh bí cho ông bà ăn riêng chứ nào phải canh riêu cua, bà ăn còn khen mát cả ruột, giờ đã lú lẫn bảo canh riêu cua. Bà lại đổ lỗi hay tại cô cho dầu ăn và bột canh vào làm cho các khớp xương bà nóng lên giần giật. Cô bảo cô cũng không cho những thứ đó. Khuôn mặt bà mẹ chồng càng nhăn hơn để cố truy tìm thủ phạm đã khiến cho bà đau đớn. Bà đâu hay thủ phạm ẩn nấp chính trong xương khớp của bà.
Nhiễu ngồi nắn bóp chân tay cho bà. Người mẹ chồng tỏa ra thứ mùi ai ai, hoi hoi của người già. Dù cô không ngày nào không tắm rửa, thay giặt cho bà, còn dùng cả sữa tắm hảo hạng mà chồng mới mang từ nước ngoài về, quần áo ngâm cả nước xả vải, phòng giường thường xuyên lau dọn.
Thế mà cứ bước chân vào là ngửi thấy mùi ai ai, hoi hoi. Cô quen mà vẫn ngửi thấy, hèn nào hai bà chị chồng về chơi bịt mũi chê cô không chăm sóc bà chu đáo, họ lôi tất cả mọi vật dụng của bà ra đánh rửa phơi ngổn ngang ngoài sân, trên rào như căng cờ biểu tình thị uy.
Còn lôi bà ra tắm rửa kì cọ giữa sân lúc trời nắng, làm như cô là dâu lười biếng lắm. Dân làng đi qua khen hết lời hôm nay con gái về có khác, mẹ mới được thơm tho. Họ còn rứt cái bỉm cô đóng cho bà ra khỏi cái mông teo tóp gần như chỉ còn da bọc xương của bà. Nhưng không có bỉm, qua một giấc ngủ trưa của hai chị chồng, chiều vào thì bà đã làm ướt hết ga, đệm, giường, mùi khai thối bốc lên.
Còn tiếp...
(...)
------------
Nguồn: VOV
Tiếng đàn ngân rung vẻ đẹp tâm hồn con người trong hai truyện ngắn "Sợi dây đàn thất lạc" và "Người chơi đàn lặng lẽ"
Đó là một hoàn cảnh hết sức bình thường của những nhân vật bình thường trong chiến tranh.
Những nỗi niềm lay thức từ "Khói hương ở lại"
Thiên truyện nhức nhối cái nhìn về đồng tiền, về sự nông cạn, ích kỷ, lối sống trên tiền, thực dụng đã mặc nhiên được xã hội chấp nhận và coi như lẽ thường tình.
"Ô sin làng”: Nỗi niềm người giúp việc
Tác giả khai thác đề tài về người giúp việc qua nhân vật Hà hấp. Hà hấp cũng chả có gì đặc biệt, tài giỏi và công việc Ô sin của cô sẽ yên bình diễn ra nếu không có việc tằng tịu với ông chủ đã ngoài 70 tuổi.
“Họ đã trở thành đàn ông”: Sự hy sinh, hiến dâng của nữ thanh niên xung phong
Cô đau đớn, ân hận, giằng xé tâm can. Và cũng từ đó, nơi chiến trường ác liệt, cô thay đổi.
“Mùa én gọi bầy’’: Trân trọng hạnh phúc từng phút giây
Ghen tuông quả thực hết sức nguy hiểm, nó như một thứ bệnh, hay nọc độc gặm nhấm, khiến con người trở nên điên khùng, dễ đưa đến những hành động mất kiểm soát. Sự việc được đẩy lên thành cao trào.
Truyện ngắn Roman Ivanytchouk: Khi thiên nhiên thổn thức
Một sự tuẫn tiết vì nghĩa thủy chung trước nỗi đau khôn nguôi. Sự hoang mang của người thợ săn những ngày khi chưa nhận ra sự thật ấy vẫn chưa là gì so với nỗi ám ảnh dày vò sau quãng thời gian dài sau đó, khi đã từ...
"Dưới đáy hồ": Thế giới của những người đã khuất
Truyện được kể qua ngôi thứ ba, nhân vật Hắn, vốn là một văn sĩ căm ghét đàn bà, đang trong một chuyến nghỉ dưỡng ở khu nhà sáng tác để tìm cảm hứng cho tác phẩm mới.
“Dừng lại bên sông”: Lẽ sống nhân văn của người Việt
Tiếp đến câu chuyện của ông Năm Cân làm nghề sông nước, một cơ sở cách mạng nằm vùng có người con trai cũng đi theo cách mạng, hoạt động binh vận trong lòng địch , chết bởi bom đạn khi chưa kịp có những đóng góp gì.
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...