Chênh chao hạnh phúc - Phần 1
Anh dậy sớm bỏ quần áo vào máy giặt, dặn ả khi nào máy giặt xong thì nhớ phơi cho được nắng. Không may cho ả, sau khi phơi hết thùng quần áo, trong lồng giặt trơ lại gói thiếc đựng “áo mưa”. Ả chết đứng.
Nhìn trân trối vào lồng giặt như không tin vào mắt mình, những lỗ đen sâu hoắm xuyên thủng lớp inox sáng loáng của lồng giặt như xỉa ra vô số mũi tên nhằm vào con ngươi ả. Hai mắt ả tối sầm. Đầu óc tê cứng. Ả hít thở sâu, cầm gói giấy thiếc lên xem, hy vọng nó là gói singum hay gói dầu gội sữa tắm gì đó. Nhưng rõ ràng, cái hình vẽ này, cái dòng chữ này.
Ả có mù chữ đâu. Trong đầu ả u u những câu chuyện đã đọc đâu đó trong sách báo rằng không ít người đàn ông đã phải đi tìm cách giải quyết nhu cầu sinh lý trong khi vợ sinh con. Nhưng dù thế nào ả cũng không tin, không muốn tin... Anh... người đàn ông của riêng ả... lại như vậy...
Tiếng khóc của cu Tí cắt ngang dòng suy nghĩ. Ả loạng quạng bước vào nhà. Ôm thằng bé trong lòng, cho nó bú như phản xạ bản năng của người mẹ. Dòng sữa tuôn chảy dồn về đầu vú, khẽ nhói sâu nơi ngực trái, đôi môi nhỏ xinh nún chặt, rút dần những căng tức từ đáy ngực, rút dần những đau tức trong tim ả. Nhưng cái “áo mưa” không cho ả yên. Nó bật tung lớp vỏ thiếc, xoáy vào tâm trí ả.
Người chồng yêu thương... kẻ đã cuộn xiết ả trong vòng tay mỗi đêm, kẻ đã tan hòa vào ả cả thể xác lẫn tâm hồn, và rồi một lúc nào đó, ở một nơi nào đó, cũng tấm thân ấy, lại cuộn vào một thân xác khác, đôi bàn tay nồng nàn kia... đôi bàn tay từng trượt dài trên da thịt ả đây kia... lại cũng trượt dài trên tấm thân khác...
Nước mắt ả chảy thành dòng trên má, chát mặn trên môi. Những vết xiết của bàn tay anh trên lưng ả, vết môi cắn mút trên ngực trên cổ ả giờ như vết ong đốt, nhức nhói. Và cả đôi môi của anh nữa, đôi môi mềm ngọt như lửa, cái lưỡi đã cuộn vào lưỡi ả hằng đêm… lại đã cuộn đâu đó với một người đàn bà nào đó.
Ả buồn nôn. Cổ họng ả trào ngược một thứ hỗn dịch chua khét và tanh tưởi. Ả dứt vú khỏi miệng thằng bé, thò cổ khỏi giường, nôn thốc nôn tháo. Nôn ọe đến mệt nhoài, cạn kiệt tất cả những gì ả đã cho vào bụng trong bữa sáng, rồi cả mật xanh mật vàng khiến miệng lưỡi đắng ngắt.
Ả thiếp đi cho đến lúc thằng bé kêu đòi ăn. Nó đã ba tháng, biết mở đôi mắt trong veo nhìn lên đỉnh màn nơi ả treo sẵn quả bóng màu đỏ, nói với quả bóng trên cao, như một người bạn tin cậy. Quả bóng vô tri mà khiến con cười khanh khách, tiếng cười đánh thức ánh nhìn vô định của ả. Nó cuốn ả theo tiếng o o thơ dại và ánh mắt trong veo.
Con vung tay chân quẫy đạp, cười rồi lại mếu rồi lại cười. Hình như tạo hóa đã rèn tập ngay từ những ngày đầu tiên, cho mỗi sinh linh phải biết vui buồn, biết trải qua tất cả mọi xúc cảm, biết biểu lộ mọi cảm xúc ấy… tất cả… đầy đủ và hài hòa. Con trai của ả sẽ lớn lên trong yêu thương. Anh và ả và những tháng ngày… không thể khác được… không ai được phép chen vào, không ai được phép chia sẻ. Cái bao “áo mưa” vẫn còn đó, nó nằm chỏng chơ trên giường, giữa những mớ khăn tã lộn xộn. Mặc xác nó. Ả đi nấu cơm, dọn dẹp mới nôn oẹ xong trước khi anh về.
Nhưng trưa hôm ấy anh lại đi tiếp khách. Mâm cơm nguội lạnh.
(...)
------------
Nguồn: VOV
Tiếng đàn ngân rung vẻ đẹp tâm hồn con người trong hai truyện ngắn "Sợi dây đàn thất lạc" và "Người chơi đàn lặng lẽ"
Đó là một hoàn cảnh hết sức bình thường của những nhân vật bình thường trong chiến tranh.
Những nỗi niềm lay thức từ "Khói hương ở lại"
Thiên truyện nhức nhối cái nhìn về đồng tiền, về sự nông cạn, ích kỷ, lối sống trên tiền, thực dụng đã mặc nhiên được xã hội chấp nhận và coi như lẽ thường tình.
"Ô sin làng”: Nỗi niềm người giúp việc
Tác giả khai thác đề tài về người giúp việc qua nhân vật Hà hấp. Hà hấp cũng chả có gì đặc biệt, tài giỏi và công việc Ô sin của cô sẽ yên bình diễn ra nếu không có việc tằng tịu với ông chủ đã ngoài 70 tuổi.
“Họ đã trở thành đàn ông”: Sự hy sinh, hiến dâng của nữ thanh niên xung phong
Cô đau đớn, ân hận, giằng xé tâm can. Và cũng từ đó, nơi chiến trường ác liệt, cô thay đổi.
“Mùa én gọi bầy’’: Trân trọng hạnh phúc từng phút giây
Ghen tuông quả thực hết sức nguy hiểm, nó như một thứ bệnh, hay nọc độc gặm nhấm, khiến con người trở nên điên khùng, dễ đưa đến những hành động mất kiểm soát. Sự việc được đẩy lên thành cao trào.
Truyện ngắn Roman Ivanytchouk: Khi thiên nhiên thổn thức
Một sự tuẫn tiết vì nghĩa thủy chung trước nỗi đau khôn nguôi. Sự hoang mang của người thợ săn những ngày khi chưa nhận ra sự thật ấy vẫn chưa là gì so với nỗi ám ảnh dày vò sau quãng thời gian dài sau đó, khi đã từ...
"Dưới đáy hồ": Thế giới của những người đã khuất
Truyện được kể qua ngôi thứ ba, nhân vật Hắn, vốn là một văn sĩ căm ghét đàn bà, đang trong một chuyến nghỉ dưỡng ở khu nhà sáng tác để tìm cảm hứng cho tác phẩm mới.
“Dừng lại bên sông”: Lẽ sống nhân văn của người Việt
Tiếp đến câu chuyện của ông Năm Cân làm nghề sông nước, một cơ sở cách mạng nằm vùng có người con trai cũng đi theo cách mạng, hoạt động binh vận trong lòng địch , chết bởi bom đạn khi chưa kịp có những đóng góp gì.
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...