Người đẹp thành Tuyên - Phần 1
Chiều buông, Sương ra miếu Đồng Tiền, nhìn dòng nước chảy lô xô dưới chân ghềnh, lòng càng nhớ Đình da diết. Mới sớm nay thôi, chàng xuống thuyền ngược Chiêm Hóa. Trước khi chia tay, chàng đưa cho nàng phong thư và dặn, khi nào nhớ cháy lòng, hãy mang ra đọc. Nàng lặng lẽ vấn tóc một vòng quanh cổ cho ấm, thế mà đuôi tóc vẫn còn buông chấm eo lưng. Chàng đã bao lần hái cỏ mần trầu cho nàng nấu nước gội đầu, nên mỗi khi chải đầu, vấn tóc lại nhớ...
Sao mà chàng hiểu nỗi lòng của nàng lúc này làm vậy? Nàng cảm thấy nhớ chàng đau thắt ngực. Cái cảm giác lạ lùng, từ khi bước vào tuổi dậy thì đến giờ mới thấy. Nàng ngồi bên ghềnh, rút phong thư từ túi thổ cẩm, giở ra đọc. A, thì ra một bài thơ. Chàng tài hoa lắm, nào viết, nào vẽ... Chuyện vuốt tóc mai, ôm vai tròn của người con gái đẹp nhất thành Tuyên cũng là tài hoa chứ. Chúng bạn nói vậy, nàng xao xuyến thẹn thùng.
Nhưng nhà chàng nghèo, nên mẹ nàng có chiều đắn đo, sợ con gái sa chân thì khổ một đời. Nghèo ư? Nàng lại nghĩ là chàng giàu mới phải. Cả cái thị xã này, chỉ nhà chàng mới có hiệu sách, đặt tên Lô Giang mà thôi. Chàng bảo, sách là kho tri thức của nhân loại. Chàng còn nói nhiều điều cao siêu lắm, mà đám thanh niên phố thị không hay biết đâu. Chàng khác người. Chàng hơn người.
Tờ giấy pơ-luya xanh, viết chữ mực tím, đằng tả:
Một nỗi niềm, hai nỗi niềm
Nàng ra đứng miếu Đồng Tiền ngẩn ngơ
Nhìn dòng Lô chảy bơ thờ
Hỏi ai có thấu ai chờ đợi ai?
Đọc đến đây, nàng giật mình, ngó quanh, chỉ thấy trên sông có cái bè đang xuôi dòng về ghềnh Đền Hạ, và phía ngoài phố, có mấy cô Mán Quần Trắng đang rảo bước qua chợ Tam Cờ. Thế mà những tưởng chàng đang thủ thỉ bên cạnh. Làm sao chàng biết, lúc này, nàng đang ở miếu Đồng Tiền và nhìn dòng nước sông Lô chảy qua ghềnh mà nhớ chàng? Thi sĩ đi guốc trong bụng người đời là đây đó ư?
Chàng xuất khẩu thành thơ, nói ra thành vần. Con gái thích khoái lỗ tai, hỏi ai mà không xiêu lòng. Nhớ những buổi chàng dạy chữ cho bọn trẻ con trong phố. Vừa hướng dẫn viết ám tả, chàng vừa vận vần vào từng con chữ, với phong cảnh hữu tình, cho dễ nhớ, dễ thuộc. Chàng dạy trẻ con, mà người lớn cũng thuộc, cũng thích. Chính nàng nghe lỏm, rồi mới lân la đến học và mới biết đọc, biết viết, rồi được chàng trao phong thư này. Nàng đọc đi đọc lại, đến độ thuộc lòng mà vẫn không rời.
Không phải là giấy, là chữ, mà là người, là lời. Nhớ hôm chàng dẫn lên nhà thờ xứ, trên núi Cố. Cha xứ giảng giải, lời là khởi nguồn. Làm sao mà chàng có thể nói chuyện hàng giờ với cha xứ và cha xứ cũng để hàng giờ mà trò chuyện với kẻ ngoại đạo, như chàng? Chàng có sự hấp dẫn, cuốn hút trong lời nói.
Bước chân bâng khuâng đưa Sương về nhà. Chợt thấy bọc giấy hồng, to như cặp bánh chưng, đặt trên bàn. Vung vãi dưới nền nhà là mẩu thuốc Bát-tô và bã trầu. Nàng ngạc nhiên, chưa kịp hỏi, thì mẹ đã vội nói, như thể thanh minh:
- Ông đồn trưởng trên núi Dùm, hô lính mang quà cho con đấy!
- Con không nhận đâu! - Nàng quầy quả đáp và phụng phịu đi vào buồng.
- Nghe mẹ này, người ta giữ chân đồn trưởng, tiền lương nuôi cả nhà. Mưa không đến mặt, nắng chẳng đến đầu, chả sướng thân sao? - Mẹ nàng ngọt nhạt.
Nàng ngã vật lên giường, tấm tức khóc.
- Còn cái mối nhà anh Đình ấy mà... Văn hay chữ tốt cũng không mài ra mà ăn được đâu. - Mẹ vẫn ân cần.
- Con khổ lắm! - Nàng bật khóc rưng rức.
- Con ơi, cảnh mẹ góa con côi nhọc nhằn. Con lại có chút nhan sắc, khác gì mỡ treo miệng mèo. Không lấy ông ta, thì mẹ con mình không còn đất sống. - Mẹ nghẹn ngào, cầm quạt lá cọ phe phẩy cho nàng, mà như nói với chính mình.
Và, không phải để nàng phải khóc lâu. Ngay sáng sớm hôm sau, lính đồn đã xách gà, quẩy rượu, đội trầu cau đến nhà, rồi câu trước câu sau, tức thì đốc thẳng nàng xuống thuyền. Hàng phố xúm đến, nhưng cũng chỉ biết nhìn theo.
- Ngang với cướp cô dâu, chứ cưới xin gì.
- Một bước lên bà đồn trưởng. Con gái phố này, nằm mơ cũng không được.
Cây gạo bên sông đăm đăm đứng nhìn, những bông hoa đỏ rơi lã chã như những giọt nước mắt và đọng thành vũng, đỏ bầm bến nước.
Nàng ngất xỉu khi bước xuống thuyền, toan trẫm mình xuống vực Đền Thượng cho xong, nhưng bọn lính nhanh ý, cản lại được. Cánh chân sào trên thuyền chở muối ngược ngàn và chở than đá, quặng kẽm xuôi dòng, cũng biết ái ngại nhìn theo nàng. Cùng phận con sâu, cái kiến, nghĩ mà cám cảnh...
Còn tiếp...
-----------
Nguồn: VOV
Tiếng đàn ngân rung vẻ đẹp tâm hồn con người trong hai truyện ngắn "Sợi dây đàn thất lạc" và "Người chơi đàn lặng lẽ"
Đó là một hoàn cảnh hết sức bình thường của những nhân vật bình thường trong chiến tranh.
Những nỗi niềm lay thức từ "Khói hương ở lại"
Thiên truyện nhức nhối cái nhìn về đồng tiền, về sự nông cạn, ích kỷ, lối sống trên tiền, thực dụng đã mặc nhiên được xã hội chấp nhận và coi như lẽ thường tình.
"Ô sin làng”: Nỗi niềm người giúp việc
Tác giả khai thác đề tài về người giúp việc qua nhân vật Hà hấp. Hà hấp cũng chả có gì đặc biệt, tài giỏi và công việc Ô sin của cô sẽ yên bình diễn ra nếu không có việc tằng tịu với ông chủ đã ngoài 70 tuổi.
“Họ đã trở thành đàn ông”: Sự hy sinh, hiến dâng của nữ thanh niên xung phong
Cô đau đớn, ân hận, giằng xé tâm can. Và cũng từ đó, nơi chiến trường ác liệt, cô thay đổi.
“Mùa én gọi bầy’’: Trân trọng hạnh phúc từng phút giây
Ghen tuông quả thực hết sức nguy hiểm, nó như một thứ bệnh, hay nọc độc gặm nhấm, khiến con người trở nên điên khùng, dễ đưa đến những hành động mất kiểm soát. Sự việc được đẩy lên thành cao trào.
Truyện ngắn Roman Ivanytchouk: Khi thiên nhiên thổn thức
Một sự tuẫn tiết vì nghĩa thủy chung trước nỗi đau khôn nguôi. Sự hoang mang của người thợ săn những ngày khi chưa nhận ra sự thật ấy vẫn chưa là gì so với nỗi ám ảnh dày vò sau quãng thời gian dài sau đó, khi đã từ...
"Dưới đáy hồ": Thế giới của những người đã khuất
Truyện được kể qua ngôi thứ ba, nhân vật Hắn, vốn là một văn sĩ căm ghét đàn bà, đang trong một chuyến nghỉ dưỡng ở khu nhà sáng tác để tìm cảm hứng cho tác phẩm mới.
“Dừng lại bên sông”: Lẽ sống nhân văn của người Việt
Tiếp đến câu chuyện của ông Năm Cân làm nghề sông nước, một cơ sở cách mạng nằm vùng có người con trai cũng đi theo cách mạng, hoạt động binh vận trong lòng địch , chết bởi bom đạn khi chưa kịp có những đóng góp gì.
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...