NTCX 37: Bỏ lại sau lưng những nỗi buồn tuổi trẻ và đi đi kẻo hối tiếc một đời
Bởi vì vốn liếng của tuổi trẻ vốn dĩ không phải là những nỗi buồn sâu thăm thẳm và không tên đã nằm lại ở ngày hôm qua đâu. Vốn liếng của tuổi trẻ chính là ngày hôm nay và ngày mai!
Mời bạn cùng Yo Le và Chiêu Phong Bỏ lại sau lưng những nỗi buồn tuổi trẻ và đi đi kẻo nuối tiếc một đời:
Những nỗi buồn tuổi trẻ
---Hạc Xanh---
Có những ngày thấy tuổi trẻ của mình vô vị và buồn chán quá. Nhưng bạn à, đừng để chính mình bị sập bẫy bởi những nỗi buồn ảo giác và hư vô…
* * *
Có những cuối tuần nhàn nhạt ngủ muốn quên cả thế giới. Có những sớm thứ hai đầu tuần uể oải khi lê bước tới công ty. Lắm khi chúng ta quên mà thở hắt ra ngao ngán với cuộc đời, thời thế, ngay vào những ngày mà tuổi đời còn rất trẻ. Chẳng hạn như tôi, từng bị bà ngoại của mình nạt: “Ơ hay cái con bé này, thở dài cái gì mà thở dài thế hả?” .
Ngoại tôi nói, một cái thở dài làm ngắn lại cái vốn sống mãnh liệt và tích cực của một con người, cho nên con đừng tùy tiện. Tôi vâng dạ gật đầu, rồi nhún vai đi vào trong nhà với cái suy nghĩ chắc có lẽ ngoại tôi mắc bệnh nói nhiều, hay càm ràm của tuổi già xế bóng.
Nhưng nào đâu phải vậy. Cho tới khi tôi giật mình nhận ra rằng tôi sống quá nhạt nhẽo, quá đáng chán, đến nỗi đáng lý ra bằng tuổi tôi, người ta đã có ít nhiều thành tựu rồi. Vậy mà tự nhìn lại mình, tôi chỉ muốn òa khóc.
Tôi 26 tuổi, đang đi làm nhân viên văn phòng, một công việc sẽ tiêu tốn quỹ thời gian tám tiếng hành chính mỗi ngày. Một công việc cũng cho tôi mức lương tương đối đủ dùng, thậm chí có phần nhỉnh hơn so với nhiều bạn bè đồng trang lứa khác. Ấy vậy mà tôi vẫn chưa thỏa mãn, vẫn kêu ca và than phiền với bạn bè mình hết ngày này sang tháng nọ.
Tôi kêu về anh sếp khó tính hay càu nhàu. Tôi kêu về việc mình cạn sạch ý tưởng trong công việc. Tôi kêu về việc mình phải đi làm thuê, trong khi đó đáng ra tôi nên làm chủ chính mình. Chẳng hạn như cái ý tưởng xin nghỉ việc để trở về nhà bán bánh mì Doner với một cái xe đẩy chẳng hạn. Và tất nhiên sau đó, bạn tôi chửi tôi bằng một bài ca bất tận.
Tôi 26 tuổi, và tôi đã có người yêu, một mối tình đủ khiến tôi yêu bằng sự cuồng nhiệt và đam mê tuổi trẻ của mình. Anh người yêu của tôi đủ tốt để hết thảy người ngoài đều nhận ra sự cưng chiều mà anh ấy dành cho tôi. Ấy vậy mà tôi vẫn phàn nàn, không thỏa mãn. Chỉ vì hôm qua tôi và anh ấy cãi nhau về chuyện chụp ảnh để… check in facebook.
Ngẫm ra, con người ta thật buồn cười. Dường như con người ta chẳng bao giờ ý thức được những thứ mình đang nắm giữ trong tay. Chỉ cho tới khi chúng mất đi, không thể tìm lại nữa, mới bắt đầu hối tiếc.
Tôi nói với bạn bè mình về tuổi trẻ nhàn nhạt của tôi, một chuỗi những ngày buồn u ám và mù mịt. Bạn tôi nói, không phải là cuộc sống không công bằng đối với tôi. Cũng không phải là ông trời trừng phạt tôi nên ban cho tôi những gì mà hiện tại tôi đang có. Chẳng qua là cái nhìn của tôi lúc nào cũng phủ một màu hiu quạnh đến thế thôi.
Các bạn ạ, tuổi trẻ chúng mình, ai cũng sẽ trải qua những ngày được voi đòi tiên như thế. Chúng mình sẽ trải qua những ngày mà mình đã có kha khá thứ giá trị và hữu dụng rồi, nhưng lại muốn vứt ném hết đi để đi tìm và khao khát những thứ cao xa hơn.
Nhưng tựu chung lại, vấn đề lại nằm ở phần “nhiệt huyết” trong chính trái tim bạn. Bởi tuổi trẻ thì có mấy vấn đề phải lo nghĩ đâu. Quanh đi quẩn lại chỉ có ăn với học, học xong thì bắt đầu nghĩ tới chuyện kiếm việc làm. Rồi thì vừa làm vừa yêu. Thậm chí kết hôn cũng vẫn đang còn là một nỗi sợ hãi đầy ám ảnh.
Vậy đó. Chính ra chúng ta chỉ có ngần ấy các vấn đề, kèm theo một vài vấn đề về các mối quan hệ xung quanh mình. Chẳng hạn như bạn bè khác giới, bạn thân, bạn xã giao, bạn đồng nghiệp, và gia đình.
Cho nên, hãy cứ tranh thủ những ngày tuổi trẻ này mà xông pha phấn đấu lên đi. Mà yêu đời và tươi tắn với cuộc đời hơn nữa đi. Đừng nghĩ tới những nỗi buồn mông lung mà không đáng có. Bởi khó khăn nào xuất hiện trong quãng thời gian mà bạn còn trẻ, cũng chỉ là một viên đá nhỏ được cuộc sống thảy ra ngáng đường bạn đi, là để cho bạn rèn giũa, và học thêm cho mình những kinh nghiệm.
Nếu bạn đang thất nghiệp, và cả thất tình, thì tôi thấu hiểu cho nỗi buồn vô hạn của bạn. Nhưng buồn lâu cũng chẳng để làm gì, cũng chẳng giúp ích được gì. Nên nhớ, tuổi trẻ của chúng ta không được cấp lại lần thứ hai, cho nên đừng sống quá phung phí, đừng cho nó trôi qua quá nhạt nhòa.
Hãy biến cuộc sống của bạn là một cuộc sống giàu niềm vui và động lực để phấn đấu.
Đừng ủy mị, đừng tùy hứng, cũng đừng xốc nổi!
Bởi vì vốn liếng của tuổi trẻ vốn dĩ không phải là những nỗi buồn sâu thăm thẳm và không tên đã nằm lại ở ngày hôm qua đâu.
Vốn liếng của tuổi trẻ chính là ngày hôm nay và ngày mai!
Đi đi cho đời không hối tiếc
--- Khải Đơn ---
Vào tuổi 20, người ta chẳng có gì, ngoài một đôi chân rất khỏe mạnh và một trái tim ít sợ điều gì chưa đến. Đó là những ngày tháng tốt nhất để đi và học về thế giới. Đi và chăm chú ngắm nhìn.
Vào năm 20 tuổi, tốt nhất đừng từ chối bất cứ cơ hội nào để đi lung tung.
***
Trên các diễn đàn, người ta đã biến việc đi thành một thứ tôn giáo. Nào là phải mũ áo, phải xe máy, phải cung đường, phải bạn đồng hành. Thực ra, thứ quan trọng nhất ở một con đường, đó chính là bạn đi và nhìn ngắm thế giới.
Tôi thích mê những ngọn núi, vì đi lên từng bước thật mệt mỏi, cứ một quãng cảnh quan lại thay đổi, gặp cả những người sống suốt đời trên núi. Lên đến đỉnh núi, thực ra chỉ là một dấu chấm hết cho một câu văn, chẳng còn gì nhiều thú vị, ngoài việc thấy một thế giới bên dưới thấp hơn một chút. Còn sự thú vị của cỏ cây, con đường, lời trò chuyện với người xung quanh, hay đơn giản nhất là bạn làm sao để đạp đúng chân vào đúng chỗ mà bước, đó là một hành trình thực sự, vui nhất là khi đi.
Tôi thấy người ta sống các cuộc đời khác, gặp các biến cố, đau khổ, tâm trạng. Tôi thấy cách ăn mặc khác, nói năng, sinh hoạt, tập tục khác. Mọi bài học đều không thừa. Nó dạy tôi sống cởi mở hơn và ít thấy những điều sợ hãi nghiêm trọng vây quanh. Nếu như tốn quá nhiều thời gian để nghi ngờ hay lo sợ về một điều gì đó, tốt nhất là nên gặp trực tiếp những góc cạnh khác của chuyện đó, trong đời sống thường ngày. Khi thấy đủ nhiều rồi thì bạn chẳng có gì sợ nữa.
Tôi thấy người ta hay sợ cánh lái xe quốc lộ, bảo rằng họ hơi côn đồ, có thể làm gì đó nguy hiểm và thường hay dính tới tệ nạn này nọ. Đi thật nhiều rồi thì hiểu cuộc sống của họ quá gian nan, khắc nghiệt, đôi khi khổ sở và căng thẳng đến mức chẳng có gì giải trí, thư giãn, thành ra vậy. Người lái xe rất hay giúp đỡ nhau vô điều kiện trên đường, rất hay giúp đỡ người lỡ đường gặp trắc trở, chia sẻ và bảo vệ người yếu trên đường xa. Những bài học như vậy, các con đường đã dạy tôi.
May mắn cho tôi, vào tuổi 20, tôi không cắm đầu chạy để chinh phục các cung đường hay đi theo hội này hội kia. Đi mà nhắm mắt lại trong cái thế giới quen thuộc của mình thì chẳng ý nghĩa gì, nên ở nhà cho xong. Khi đi một mình, tôi được gặp gỡ, trò chuyện, được chạm tay vào sinh hoạt thường ngày, được nói chuyện với những số phận khác biệt trong đời. Nhiều ứng xử của người đã gặp sau này lại là bài học để chính tôi sử dụng với hoàn cảnh của mình.
Tận hưởng cuộc sống thật vui
Hãy tưởng tượng, năm 75 tuổi, bạn rất giàu có. Bạn chi tiền để đi du lịch. Nhưng 75 tuổi thì không thể lái xe máy chạy vòng vòng khắp nơi, 75 tuổi không thể đeo 15kg hành lí trên lưng đi bộ vòng vòng. Ở tuổi ấy và sự giàu có, bạn chỉ có thể ngồi trong khách sạn 5 sao và nặng nề ngắm nhìn thế giới trôi qua trong ngày tháng cuối cùng.
Tôi đi làm, kiếm tiền, tiết kiệm và biến ngay lên đường ngay khi tìm được lúc. Tôi có cả 1000 lí do để từ chối chuyến đi. Thời gian eo hẹp quá. Tiền phải để mua xe, mua nhà. Người yêu không muốn mình đi. Cha mẹ ở nhà lo lắng lắm. Nhưng thật ra, tất cả các lí do ấy chỉ dẫn đến một đáp án duy nhất: Thực ra là bạn không muốn đi.
Có nhiều người tin rằng người ta chỉ đi du lịch khi đã hoàn toàn giàu có và sung túc. Du lịch là một thứ giải trí. Còn với tôi, đi là cách để học các thứ mình thiếu thốn trong cuộc sống tù đọng và bó hẹp của mình. Đi để nhìn thấy xung quanh, thấy bản thân mình, thấy nhiều vẻ đẹp thiên nhiên, thấy các con đường lạ, thấy tất tần tật những gì khác thường so với cuộc sống mòn mỏi và đơn điệu xung quanh mình.
Từ đó, thấy yêu, thấy vui, thấy học được nhiều chuyện mới mẻ. Chẳng thừa đi đâu cả, rồi tôi sử dụng tất cả những thứ ấy vào cuộc sống của mình trong mỗi ngày. Tôi tự động viên mình vượt qua cái khó, như khi tự nói mình cố gắng đi hết 100km cuối cùng trong mưa. Tôi tự thấy mình chiến thắng, khi làm xong việc nhỏ nhặt nào đó mà rất khó với mình. Tôi tự thấy mình vui vẻ, vì biết rằng nếu mình có khổ sở cô đơn dằn vặt mãi cho một ai đó, thì cả thế giới này cũng không thể biết đến hay gánh chịu hộ mình. Cuộc sống về cơ bản là vui vẻ, nhiều màu sắc và đáng để tận hưởng.
Tôi cũng biết, nếu mà ráng chăm chỉ cày cuốc chờ đến 75 tuổi (giả thiết không chắc chắn là giàu có), tôi chẳng tin mình có thể lái xe hàng trăm km hay đi bộ suốt 1 tuần trong một thành phố xa lạ như bây giờ.
Thế thì thật đáng tiếc, cho một thời trai trẻ chẳng biết đi đâu....
--------------------------------------------------------------
Tác giả: Hạc Xanh - RadioMe.vn
Khải Đơn
Thực hiện: Yo Le, Chiêu Phong - RadioMe - Nối dài yêu thương
Để tải chương trình về máy hoặc lưu lại chương trình vào playlist cá nhân, bạn hãy Đăng ký trở thành thành viên của mạng xã hội RadioMe nhé! Và nếu bạn có bất kỳ bài viết, tâm sự nào muốn chia sẻ, vui lòng gửi email về địa chỉ camxuc@i-com.vn.
Yêu lại nhau, liệu chúng ta có thể?
Bạn đã từng ở trong một trạng thái mông lung và cô độc trong tình yêu? Bạn cố mạnh mẽ dứt khoát mà không thể được. Yếu đuối quá chăng?
Người yêu cũ, nếu một ngày em gặp lại anh...
Sau tổn thương, người con gái thường khép mình lại né tránh những yêu thương. Không phải là không yêu một ai, cũng không pải trái tim đã chai sạn.
RadioMe cuối tuần: Nếu có cơ hội hãy yêu nhau vào tháng 8
Đừng mãi hoài nghi về tình cảm của đối phương rồi lại do dự. Nếu em không dũng cảm bước chân vào con đường tình yêu, em sẽ chẳng thể biết được vị ngọt của tình yêu ra sao...
RadioMe cuối tuần: Em vẫn ở đây, cô gái đó chưa từng thay đổi, là anh tự đánh mất em thôi...
“Ngày anh nói chia tay, thật ra bầu trời rất đẹp. Nhưng trong tích tắc, tự tôi đã mang mưa về phủ kín mắt môi mình. Hóa ra, cũng có lúc, cùng đứng dưới một bầu trời, trong khi anh thấy màu xanh, tôi lại chỉ nhìn được toàn mây...
Radiome cuối tuần: Đến bao giờ em và anh mới hết bận để yêu nhau?
Vẫn có cách để yêu, dù thời gian quá ít, đầu óc đã khít đi bởi những bộn bề lo toan…
Radiome cuối tuần: Cho bản thân thêm một lần hạnh phúc
Quên những âu lo phiền muộn để cho ai đó có cơ hội ở bên mình, và cũng là cho mình có cơ hội để thêm một lần hạnh phúc.
Radiome cuối tuần: Yêu xa ngày Tết
Chỉ cần trong bạn luôn luôn có hình ảnh người ấy, biết tin tưởng, tôn trọng và dành tình cảm cho nhau một cách chân thành, thì chẳng có gì có thể ngăn trở tình yêu của hai người.
Radiome cuối tuần: Yêu không hợp tuổi
Bên em nhé, cho một mùa mới thật nhiều may mắn, những người yêu nhau chắc chắn rồi sẽ tới được với nhau thôi, anh nhỉ?
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- Đây là 5 tâm thái thường có của những người...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...