Quán Bên Đường - Phần 4
Nhưng xem ra Lý đành phải thất vọng, vì lúc anh bước ra sân để đợi thì khi nhìn lại cửa quán đã đóng! Một cách để đuổi khách...
Không còn cách nào hơn, Lý đành phải quay...
Nhưng xem ra Lý đành phải thất vọng, vì lúc anh bước ra sân để đợi thì khi nhìn lại cửa quán đã đóng! Một cách để đuổi khách...
Không còn cách nào hơn, Lý đành phải quay về. Vả lại, anh còn phải xem lại chuyện cái xác của Vọng nữa...
Vừa thấy anh, hai người hàng xóm đêm qua đã nói ngay:
- Có một cô nào đó đang đợi anh trong nhà.
Lý ngạc nhiên:
- Ai vậy?
Họ lắc đầu:
- Không phải là người ở xứ này. Đầu tiên hỏi cậu Vọng, nhưng sau khi nghe nói cậu Vọng mất thì cô ấy lại hỏi anh. Có phải anh là Lý không?
Lý gật đầu:
- Lý là tôi.
- Vậy cậu mau vào tiếp khách đi. Hình như người thành phố.
Vừa bước vào Lý đã ngạc nhiên kêu lên:
- Phi Nga! Sao em biết nơi này?
Cô gái tên Phi Nga đứng lên nhìn Lý với cặp mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
- Sao anh Vọng chết mà chẳng ai báo tin cho em vậy? Nếu không nhờ...
- Vậy làm sao em biết tin mà về?
- Em mơ thấy Vọng chết!
Lý lại càng ngạc nhiên hơn:
- Em mơ thế nào?
- Nửa đêm, Vọng gọi em rõ như khi Vọng còn sống! Anh ấy đòi em phải trả lại cho anh ấy những gì em đã lấy mất! Mà em có lấy gì đâu? Chỉ có anh ấy lấy đi của em thì có...
Nói tới đó thì nàng bật khóc. Lý không quen nghe đàn bà khóc, anh sốt ruột:
- Em bình tĩnh nói cho anh nghe coi, chuyện gì?
Phi Nga cố ngăn xúc động:
- Anh Vọng đã lấy cả đời con gái của em, vừa qua lại phũ phàng tuyên bố huỷ bỏ hôn ước mà hai bên cha mẹ khi còn sống đã hứa với nhau. Anh xem, vậy ai mới là người phải trả nợ trong vụ này?
Lý thở dài:
- Bây giờ thì còn gì nữa mà trách móc. Vọng đã nằm xuống mà chính anh cũng không thể ngờ được, cậu ấy đâu có bệnh gì? Cũng không hề bị tai nạn, vậy chẳng hiểu sao chỉ trong một buổi chiều đã lăn ra chết mà không kịp trăng trối một lời!
- Em đã khuyên anh ấy rồi, ham sống chi ở chốn thâm sơn cùng cốc này, chỉ không may một chút là dẫn tới hiểm nguy ngay. Nhất là bị chứng khí, tà độc... biết đâu mà lường! Biết đâu anh ấy bị ai đó thư, ếm cũng không chừng!
- Em có vẻ rành?
Thấy Lý có vẻ dò xét mình, Phi Nga nhắc:
- Anh quên là trước đây em cũng từng có một đồn điền trà gần đây sao? Chính em đã chứng kiến nhiều chuyện rùng rợn, ly kỳ ở vùng này. Những điều đó còn ám ảnh em đến ngày nay.
Trong lời nói của Phi Nga có cái gì đó khiến Lý hơi ngạc nhiên:
- Từ ngày biết em qua Vọng đến nay, anh có nghe em nhắc tới chuyện em từng sống ở đồn điền bao giờ đâu?
Phi Nga nói một câu làm Lý giật mình:
- Chính anh Vọng không cho em kể!
- Vọng giấu cả anh?
- Em không biết, chỉ làm theo lời dặn của anh ấy thôi. Tụi em đã gặp nhau đầu tiên trên vùng đất này kia mà. Cho đến khi em về Sài Gòn...
Lý đứng lên:
- Em có muốn đi thăm mộ của Vọng?
Phi Nga lắc đầu:
- Trước khi ghé đây em đã ra thăm mộ rồi.
- Em biết mộ?
- Nhờ cái chú gì đó ở gần đây chỉ.
Lý hỏi trở lại chuyện Nga nói lúc nãy:
- Em nói Vọng về báo mộng bắt em trả lại cái gì đó, vậy là sao? Em có tin rằng đó chỉ là mộng mị, hay chuyện có thật?
Lý nói tiếp cho cô ta nghe:
- Chính anh cũng được Vọng về gọi mấy lần, và anh cũng đã gặp Vọng đêm qua!
Câu nói của Lý khiến Phi Nga tái mặt:
- Vọng còn sống, hay là...
- Dĩ nhiên là vong hồn thôi. Nhưng rõ ràng Vọng chết linh, mới đó mà đã hiện hồn về rồi. Điều này ắt có uẩn khúc gì đây...
Giọng của Phi Nga không còn tự nhiên:
- Chắc là... tại anh bị ám ảnh chăng. Em không tin...
Lý quả quyết:
- Vọng hiện ra bằng xương bằng thịt, đòi anh phải cứu người nào đó..
Phi Nga bị kích động thật sự:
- Cứu ai? Một cô gái phải không?
- Em biết?
Phi Nga tỏ ra lúng túng:
- Em... em đoán...
Lý nhìn thẳng vào mắt Nga:
- Có chuyện gì giữa hai người phải không? Anh nhớ có lần Vọng nói rằng khi Vọng huỷ hôn thì em đã doạ sẽ giết Vọng, đúng không?
Phi Nga chối liền:
- Làm gì có chuyện đó! Em có bị sốc, lại giận nữa, nhưng đâu đến đỗi...
- Anh cũng không biết nhiều chuyện của hai người. Cả năm nay anh bận đi xa nên cũng không liên lạc với Vọng, mới vừa rồi bất chợt anh nhận được một lá thư, Vọng tha thiết gọi anh về đây, bảo là có chuyện quan trọng để nói. Chỉ tiếc là khi anh về tới thì Vọng, vừa chết! Trong lá thư để lại Vọng cũng chỉ nói...
Phi Nga giật bắn người:
- Anh ấy nói gì trong đó?
Hơi ngạc nhiên về thái độ của Nga, nhưng Lý không để lộ:
- Chỉ dặn dò anh một số việc giữa anh và cậu ấy, không liên quan gì đến ai khác.
- Không nói gì đến em?
Lý lắc đầu:
- Làm gì có. Có lẽ thời gian em và Vọng yêu nhau thì anh ít liên lạc với hai người. Em nhớ không, chúng ta chỉ gặp nhau hai ba lần gì đó, nhân chuyến Vọng về Sài Gòn lo cho ông già bệnh, một lần lúc đám tang ông cụ. Lần đó, vô tình anh còn được chứng kiến em và Vọng cãi nhau dữ dội, và có lẽ...
- Tụi em chia tay nhau lúc đó. Anh ấy có người con gái khác, anh biết không?
Lý ngạc nhiên:
- Có chuyện đó sao? Khi nào?
- Thì còn khi nào nữa, lúc đó em hay tin và hỏi thì ảnh không chối mà còn hỏi lại em. Vậy chứ em yêu ảnh được bao nhiêu mà đòi độc quyền?
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...