Quán Bên Đường - Phần 8

04-02-2016
  0   577


Tự dưng Lý buột miệng:


- Phi Nga!


- Cậu nói gì?


- Dạ không...


Lý bắt đầu rùng mình khi biết mình đã dò ra đúng mạch câu chuyện. Anh chỉ muốn rời nhanh khỏi nơi này, nên chào và bước đi như chạy. Đằng sau anh có tiếng vọng theo:


- Nhớ trở lại nhé!


Ra khỏi cánh rừng già, bước vào khu vực đồi trà rồi mà Lý vẫn chưa hay, anh đang miên man nghĩ về cô gái tên Phờ Linh hoa trắng. Chợt có tiếng gọi:


- Cậu Lý!


Nhìn thấy Hai Tùng, Lý phải bịa chuyện:


- Tôi đi tìm mấy thứ hoa lan trong rừng.


Nhìn thấy vòng hoa trắng đang quàng trên cổ của anh, Hai Tùng cười:


- Cậu lại cũng giống cậu Vọng ngày trước rồi, bữa nào đi về cũng có một vòng hoa như vậy. Hoa này người Thượng gọi là Phờ linh, nhưng người mình hay gọi là bạch hoa. Giống như hoa ở đầu mộ bữa trước mà cậu hỏi tôi đó.


Lý hỏi đột ngột:


- Anh biết gì về cô gái tên Phờ Linh không?


- Không.


- Vậy anh có biết bản Klông Bức bên cạnh?


- Có biết, nhưng ít giao du. Họ không ưa bên này.


- Không ưa là chỉ sau khi cô Phờ Linh bị hổ xé xác kia chứ!


Hai Tùng không ngờ Lý biết quá nhiều chuyện như vậy, anh ta có vẻ ngạc nhiên:


- Sao cậu biết những chuyện ấy? Cậu Vọng nói hả.


Ly gật đại:


- Đúng, Vọng có kể cho tôi nghe. Tôi nghĩ anh cũng biết nhiều chuyện đó mà muốn giấu tôi phải không?


Tùng lộ ra sự lúng túng của mình:


- Tôi... tôi không được phép nói...


Lý trố mắt nhìn vào anh ta:


- Ai cấm? Vọng thì đã chết rồi, còn ai nữa?


Hai Tùng lại càng lúng túng thêm, anh ta lắp bắp:


- Chuyện đó... chuyện đó...


Rồi đột nhiên anh ta quay đi rất nhanh mà không nói thêm lời nào. Lý biết có cố hỏi gì đi nữa thì anh ta chưa chắc đã nói, nên anh nhẹ lắc đầu rồi bước về phòng mình. Sau gần một buổi băng rừng, giờ mà nằm nghỉ chân và ngủ một giấc thì còn gì bằng!


Vừa bước vào phòng, lại một lần nữa Lý sững sờ. Trên bàn viết vừa có thêm một vòng hoa trắng nằm chồng lên vòng hoa đã héo bữa trước!


- Cô ta lại tới!


Lý nghĩ tới Phờ Linh, đúng hơn là hồn ma của cô ta! Anh lấy vòng hoa đang ở trên cổ mình xuống và so sánh: Cả ba vòng hoa giống nhau một cách lạ lùng, từ cách xếp đặt các cành hoa cho tới số bông hoa trong mỗi vòng, mười tám bông hoa!


Thường thì oan hồn chỉ hiện ra vào lúc trời tối, vậy sao cô ta lại tới vào ban ngày! Lý cố suy nghĩ mà vẫn không hiểu tại sao, và anh chợt nghĩ tới Vọng, phải chăng nhờ Vọng lúc này là đúng nhất?


Nhìn trời thấy còn sớm, Lý không nghĩ tới bữa cơm trưa, anh đi ngay ra mộ bạn. Lần này anh lại ngạc nhiên hơn, bởi ngay trên đầu mộ của Vọng không có vòng hoa trắng, mà là một chiếc áo thổ cẩm, loại áo các cô gái Thượng thường hay mặc.


- Phờ Linh!


Lý bất chợt kêu lên mà không nghĩ là phía sau lưng anh vừa có một bóng người vượt qua rất nhanh, rồi biến đi như sương khói. Khi Lý quay lại thì anh chỉ còn ngửi được một hương thơm rất lạ... hương rất quen...


Rồi bất chợt Lý thốt lên:


- Hương hoa Phờ linh!


Không phải sợ, nhưng tự dưng Lý rùng mình. Anh liên tưởng đến việc luôn luôn có hai oan hồn theo sát anh và có thể nghe, thấy anh hành động, nói năng bất cứ điều gì. Lý nói to như cho hai người họ nghe:


- Nếu hai bạn có điều gì uẩn khúc chưa kịp nói thì hãy nói nốt với mình. Mình tự nguyện ở lại đây, bỏ hết công việc ở thành phố, chờ nghe và giúp được cho các bạn xong mới về! Hãy tin tưởng mình, Vọng ơi!


Không thấy ứng nghiệm điều gì, nhưng Lý vẫn không thôi, anh nói hết ý của mình, cả những việc anh đoán về Phi Nga và hành động của cô ta nữa. Cuối cùng, Lý nói thẳng:


- Nếu một trong hai bạn tin mình, thì hãy hiện ra cho mình gặp ngay đi!


Anh ngồi xuống cạnh mộ, lấy ra hai điếu thuốc, châm cả hai rồi hút một điếu, còn điếu kia thì cắm xuống ngay đầu mộ, vừa vái:


- Mình chỉ có thứ này cho cậu, còn với cô gái tên Phờ Linh thì mình không có gì để cho, ngoại trừ tấm lòng. Vậy mình xin phép Linh, mình xin được mang
tấm áo này về để trong phòng, nơi mình có đặt ảnh Vọng với bát nhang, coi như mình thờ cả Phờ Linh. Đừng trách mình nhé!


Cứ mải mê nói mà trời xế chiều lúc nào không hay, Lý vẫn ngồi đó, mặc cho cơn đói đang cồn cào trong bụng. Có một cái gì đó, khiến cho Lý không muốn đứng dậy đi về. Anh thương bạn mình bao nhiêu thì cảm thấy thương nàng Phờ Linh bấy nhiêu, giá mà có thể làm được điều gì để làm sáng tỏ cái chết thương tâm của nàng thì Lý cũng sẽ làm.


Lý giật mình khi không còn thấy điếu thuốc cúng, trong khi anh hút mới có một phần ba điếu!


- Cậu chấp nhận lời đề nghị của mình rồi, phải không Vọng?


Lý vui vô cùng; anh lại nói huyên thuyên:


- Bây giờ việc đầu tiên mình phải làm là đi tìm Phờ Linh. Phải gặp cho được cô ấy, nói với Linh rằng mẹ cô ấy đang rất muốn thấy con một lần, nên dù gì cô ấy cũng nên về thăm mẹ, rồi sau đó giúp mình lột mặt nạ kẻ đã gieo tội ác.


Lý còn nói nhiều nữa, đến khi nhìn thấy trời tối anh mới đứng lên:


- Mình về, mai mình lại ra.


Anh về tới nhà thì thấy đèn trong phòng đã bật sáng. Điều đó hơi lạ, bởi anh đã đi từ trưa, không đốt đèn, vậy sao đèn sáng? Còn đang suy nghĩ thì suýt nữa Lý đã kêu lên, bởi đang có một cô gái quỳ trước bức ảnh của Vọng đặt trên bàn.


- Cô là...?


Cô gái từ từ quay lại và lần này Lý còn kinh ngạc hơn:


- Cô sao?


Bởi cô ta chính là cô gái bị đòn ở quán bữa nọ.

 

Youtube

Facebook Fanpage

1