Trang Lưu Bút Định Mệnh - Phần 7
25-01-2016
0
559
Khi hồn đã nhập vào một người cõi trần rồi thì Hoàng Phi đâu phải là ma nữa...
Bà Phán nheo mắt:
- Người ta nói đàn bà con gái có khả năng siêu phàm vậy đó!
Bất chợt anh chàng Khương Duy lên tiếng:
- Mẹ và bác Giáo nói đúng mà chưa đủ. Đúng là hơi con gái làm con tim người ta rộn ràng hơn, nhưng phải là hai con tim của hai người có duyên có nợ kia chứ!
Bà bác sĩ Xuân bây giờ mới nhìn thẳng vào con:
- Duy, nói cho mẹ nghe coi, đúng là con kết con nhỏ này lắm phải không? Con... hết bông lơn rồi hả?
Anh chàng chỉ tay lên sợi dây chuyền trên cổ mình, khoe:
- Tụi con có duyên tiền định với nhau, chứ đâu phải đợi đến bây giờ!
Bà Xuân ngạc nhiên:
- Kìa, con đeo sợi dây đó hồi nào vậy? Xưa nay con có chịu đeo bất cứ thứ gì trên người đâu, nói mẹ nghe coi Khương Duy?
Tiện tay, anh ta giở luôn mặt dây chuyền ra, gí sát vào mặt mẹ mình:
- Mẹ coi kỹ đi, hai tấm ảnh trong này có phải là con với Hạnh Dung không?
- Kìa con!
Bà thuận tay chụp lấy và giật phăng ra, sờ lên từng tấm ảnh, thấy nó được in hẳn vào mặt trái tim, chứ không phải là mới dán vào.
- Mẹ không thể hiểu nổi...
- Giờ thì mẹ đã hiểu rồi đây! Nhưng mẹ làm như vậy là mẹ hại con, khiến con có thể... chết liền!
Lời anh chàng vừa dứt thì bỗng sắc mặt tái xanh, người run rẩy... Cũng may vừa lúc ấy Hạnh Dung bước ra kịp, cô nhanh tay giằng lấy sợi dây chuyền từ tay bà bác sĩ Xuân rồi đeo lên cổ cho anh chàng ngay, vừa trách móc:
- Bác làm vậy là bác giết con bác đó biết không? Đây là sợi dây định mệnh, phải có nó luôn trên cổ thì mạng sống mới duy trì được. Nếu không...
Khương Duy sau khi được đeo trở lại sợi dây chuyền thì hết tình trạng run rẩy và tím tái kia, anh nhoẻn miệng cười với Hạnh Dung:
- Cám ơn em.
Giọng Dung nhẹ và ngọt lịm:
- Hoàng Phi, em phải luôn ở bên anh mới được.
Bà Hồng cũng vừa bước ra. Trái với thái độ lúc nãy, sắc mặt lúc này biển đổi, bà lặng lẽ ngồi xuống ghế và chẳng nói gì... Thấy vậy, bà Phán mới lên tiếng:
- Qua trao đổi với con gái, chị quyết định ra sao?
Bà Hồng chỉ đáp gọn một câu:
- Xong rồi!
Bà đứng lên và đi thẳng vào trong trở lại. Để cho hai bà khách nhìn nhau ngơ ngác...
Ngọc Nga vừa bước vào sân đã hỏi liền:
- Hạnh Dung không có nhà hả bác?
Bà Hồng đáp:
- Nó đi học từ sáng sớm, nói bữa nay có kiểm tra gì đó.
Nga xua tay lia lịa:
- Bữa nay lớp được nghỉ, đâu có học bác!
Bà Hồng ngạc nhiên:
- Ủa, sao con Dung dám nói gạt bác kìa! Nào giờ nó có bao giờ như vầy đâu...
Ngọc Nga ghé sát tai bà thì thầm:
- Bữa nay con biết chắc là con Dung đi với bồ nó, bởi vậy con mới qua đây nói cho bác nghe chuyện này.
Thấy thái độ khác thường của Nga, bà Hồng hỏi:
- Có chuyện gì vậy con?
- Con Hạnh Dung phải lòng một anh chàng... cõi âm đó bác!
Tưởng mình nghe lầm, nên bà Hồng hỏi lại:
- Con nói vậy là sao?
Nga nói rõ từng tiếng:
- Con Dung bị một hồn ma ám, nó mê anh chàng ấy. Đó là Hoàng Phi, anh con Giáng Hương.
Bà Hồng kêu lên:
- Hoàng Phi! Đúng rồi, chính thằng đó. Nhưng sao là hồn ma?
Ngọc Nga kể hết với bà chuyện cô biết được ở nhà Giáng Hương bữa trước và còn quả quyết:
- Chính mắt con và Dung đã nhìn thấy anh chàng đó với con Giáng Hương được thờ trên bàn thờ ở nhà ngoại nó. Con không dám ngăn con Dung, bởi vậy mới nói cho bác hay, để bác bằng mọi cách phải ngăn con Dung lại, nó yêu mù quáng như vậy thì chỉ có chết mà thôi!
Bà Hồng thất thần:
- Trời ơi, con tôi!
Bà lảo đảo ngồi phịch xuống bậc thềm mà miệng cứ lẩm bẩm hoài:
- Con ơi, con giết mẹ rồi...
Ngọc Nga còn nói rõ hơn:
- Chính bà ngoại của Giáng Hương trước khi nhắm mắt đã kêu con Dung tới và dặn dò, trối trăng rất kỹ. Con Dung thuật lại với con là nó phải đi tìm một anh chàng đeo sợi dây chuyền có mặt trái tim, trong đó có ảnh của hai đứa nó, bởi đó là người được Hoàng Phi nhập hồn vào. Bác đừng cho con Dung đi tìm nghe bác, nó sẽ lấy phải ma đó.
Bà Hồng thều thào:
- Chậm mất rồi!
Ngọc Nga tính hỏi thêm thì vừa lúc Hạnh Dung từ ngoài cổng dắt xe vào. Nhìn thấy Nga, Dung đã lên tiếng liền:
- Mày mách với mẹ tao chuyện đó phải không? Con này nhiều chuyện!
Rồi cô quay sang mẹ, nói nghiêm túc như một người lớn tuổi:
- Ma chưa hẳn là xấu. Con đã chấp nhận rồi thì con chịu. Còn nếu mẹ phản đối thì con thà chết theo anh ấy, chứ mẹ đừng bắt con phải xa người con yêu!
Ngọc Nga trực tiếp nghe Dung nói những lời đó thì tái mặt, lẩm bẩm:
- Con này hết thuốc chữa rồi.
Trong đầu Nga có một dự tính mà trước khi tới đây cô đã định sẽ nói cho bà Hồng nghe, nhưng sự trở về đột ngột của Dung đã khiến cho cô chưa kịp nói ra. Nga nghĩ đợi có dịp sẽ nói cho bằng được, mà theo cô là để cứu bạn mình...
Nhưng hình như Hạnh Dung đã đọc được ý nghĩ của bạn, cô nói thẳng:
- Mày tính xúi mẹ tao đi rước thầy về trừ tà bắt hồn ma của Hoàng Phi phải không? Anh Phi đã đoán biết hết rồi, mày mà nói ra thì tao với mày hết tình bạn bè, mà e sinh mạng của mày cũng không an toàn. Mày không tin cứ thử coi!
Ngọc Nga giật mình, cô lúng túng:
- Tao.. tao chỉ...
- Tao biết mày không phải là người xấu, mà chỉ muốn giúp đỡ bạn thôi, nhưng tao nói rõ ràng, đây là duyên số của tao nên để tao chịu. Vả lại, tao đã hiểu về Hoàng Phi lắm rồi, anh ấy sẽ sống như một người dương trần bình thường. Vậy tốt hơn hết là mày đừng đem chuyện này nói lại với ai khác. Riêng mẹ tao, để tao sẽ tìm cách nói thêm cho bà hiểu...
Bà Hồng chẳng nói thêm lời nào. Bà như người mất hồn, ngồi chết điếng cho đến khi Hạnh Dung dìu bà vào nhà trong. Còn Ngọc Nga định vào theo, nhưng bỗng dưng cô nàng cảm thấy ớn lạnh và rùng mình liền mấy cái, rồi mắt như hoa lên, người lảo đảo nên cuối cùng đã lặng lẽ ra về mà không báo cho bạn mình biết...
Việc Ngọc Nga phát bệnh và nghỉ học hơn một tuần khiến mọi người hoảng hốt, lo lắng. Chỉ có Hạnh Dung là không. Cô chờ cho đến ngày thứ tám, khi Nga có mòi hơi trầm trọng thì tới thăm.
Lúc riêng chỉ có hai người, Dung mới nói:
- Tao biết mày vẫn tốt, nhưng cái tính thày lay của mày nó hại mày như vậy đó. Có phải sau khi ở nhà tao về, mày vẫn còn có ý định đi thỉnh bùa chú gì đó để đưa cho mẹ tao phải không? Phi đã nói cho tao biết hết và chính anh ấy đã tìm cách ngăn mày, bằng cách khiến cho mày bị bệnh nặng, để mày khỏi làm càn. Bây giờ mày công nhận lời tao nói chưa, còn có ý định tào lao nữa không? Nếu hết rồi thì dậy đi, cùng đi ăn cơm với tao và Hoàng Phi.
Ngọc Nga bật dậy ngay và kêu lên:
- Mày đừng bắt tao phải đi gặp anh chàng đó.
Hạnh Dung giọng chân tình:
- Khi hồn đã nhập vào một người cõi trần rồi thì Hoàng Phi đâu phải là ma nữa. Tao tin rằng sau khi gặp anh ấy rồi mày sẽ không còn có ý nghĩ bậy nữa. Thôi, dậy đi và cùng tao đi một vòng...
Ngọc Nga bước xuống giường như người chưa từng bị bệnh...
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...