Đánh rơi những giọt nước mắt

15-07-2016
  0   891
Ngày nào cũng ê a:

- Đất gì mà khói, mà bụi, mà toàn người là người. Lâu lâu muốn thở muốn thật mạnh, muốn hét lên một tiếng để biết… mình còn sống, cũng bị bà chủ phòng trọ quát lên: Không muốn thuê nhà nữa hở?

Vậy là cuốn gói đi. Mà đi như thế năm lần trong ba năm học đại học mới may mắn tìm được căn phòng có sân thượng này.

Năm ba, mấy đứa bạn trong phòng nó đã thẹn thùng dẫn người yêu về ra mắt với cả phòng. Còn nó, suy nghĩ nhẹ như không có chuyện gì: Ôi dào, học không lo, lo ba cái chi vớ va vớ vẩn.

 - Trời ơi! Ông mưa chi mưa hoài vậy? Nhớ bồ thiên hạ quá!

Nó ra trước hiên, ngửa mặt lên gào một cách thảm thiết như thế. Ngay lập tức có một số cái đầu ở các phòng khác thập thò ngó ra kèm theo là một số câu bình luận trước hiện tượng không bình thường vừa rồi:

- Chắc nhỏ này thất tình!

- Đồ hâm nặng!

Trời, làm gì dữ vậy. Lâu lâu mới có chút cảm xúc khác người vầy, muốn biểu lộ mà còn bị hăm dọa nữa, là sao, là sao? Nó tròn xoe mắt, hít thật sâu, định sẽ lấy giọng la lên một lần nữa cho thỏa. Nhưng nhỏ Trang đã kịp nhảy xổ ra bịt miệng nó lại:

- Làm ơn vô đi bà, không mọi người tưởng bà khùng đó.

Rồi Trang hộ tống nó vô phòng.

Chẳng hiểu sao bữa nay Sài Gòn mưa dai quá. Bình thường, giận hờn tí tách vài giọt, rồi lại thôi. Không đi ra ngoài được, cứ phải lẩn quẩn trong căn phòng nhỏ, nó buồn chân buồn tay đâm ra buồn miệng. Nó lôi tất cả bánh kẹo dự trữ trong tủ ra ăn. Ba đứa còn lại cắm đầu vào những chiếc điện thoại.


Ảnh minh họa 

Cảm giác như là kẻ thừa, bực bội, nó lấy cái ô dắt bên hiên.

- Đi đâu vậy bà?

- Hóng mưa!

Mưa ngớt dần, chỉ còn là những màn lưới mỏng mảnh giăng ngang trời. Nó lang thang ra đầu con đường, rồi vòng lại, cứ thế, lanh quanh. Mỏi chân, nó ngồi thừ người ra ở chỗ đợi xe buýt.

...

- Bé ơi, cho hỏi đến trường trường Nhân văn bắt xe nào vậy?

- Anh phải đi 2 tuyến. Đi xe số 8 tới Hàng Xanh rồi đón xe số 26, nhớ dặn người ta dừng lại ở Nhân văn

- Cảm ơn bé.

Tên con trai quay đi.

- À, mà bé ơi, cho hỏi…

Bỗng tên con trai ngập ngừng: Cho hỏi, đường về nhà bé.

Tên con trai cười, ló chiếc răng khểnh duyên duyên. Tim như nghẹn lại, nó trở nên lúng túng. Lần đầu tiên, có một tên con trai trắng trợn tấn công nó như thế. Nó ngập ngừng đôi phút, nhưng vẫn ngoan cố, không chịu thua:

- Tui không có nhà.

Rồi ánh mắt nó như thách thức, như đợi chờ xem tài ứng biến của tên con trai kia có nhanh nhạy hơn nó.

- Ơ, vậy bé có biết đường về nhà cô nhóc “nhớ bồ thiên hạ”?

Giọng hắn ranh mãnh nhưng không kém phần lém lỉnh. Cụm từ “nhớ bồ thiên hạ” như một tia sét xẹt ngang tim nó. Nó chỉ biết ớ lên một tiếng rồi cúi đầu đầy thẹn thùng:

- Mà sao anh biết?

- Biết gì cơ?

Tên con trai mỉm cười hỏi lại.

- Cũng có vai diễn thẹn thùng nữa hả, tưởng cô bé nam tính và mạnh mẽ lắm chứ.

Đụng vào cục tự ái, nó nổi quạu lên:

- Hơ, tui nhớ bồ thiện hạ. Kệ tui, mắc mớ gì hỏi. Vô duyên!

Nói rồi nó đứng bật dậy, chạy một mạch về.

Cuối tuần. Tan học, nhỏ Trang kéo nó đi uống dừa tắc trong khi đợi “người ta” của nhỏ Trang tới rước đi chơi. Tối thứ bảy, máu chảy về tim. Nó vờ có chuyện bận để thoát kiếp kỳ đà cản mũi.

Một mình, nó thả bộ dọc đường Lê Duẩn. Thành phố đã bắt đầu buông ánh điện. Một ngày vật lộn với cơm áo, với lo toan trong đời thường, với bực bội, mệt nhọc nhưng khi hoàng hôn đến, đêm xuống, Sài Gòn như lột xác. Một Sài Gòn dễ thương dịu dàng, mê đắm. Nó dừng chân trước công viên đối diện nhà thờ Đức Bà, nhắm mắt và hít một hơi thật sâu.

Một cảm giác mơn man rất nhẹ vờn qua tóc của cơn gió thoảng qua, hay chỉ là vị đăng đắng mát lạnh từ ly cà phê “bệt” chưa tan trong miệng… tất cả đều có thể là mạch sống của Sài Gòn.

- Xin lỗi, nhưng bé ơi, chỗ này của anh.

Ngỡ ngàng, nó ngẩng mặt lên.

- Lại là anh. Sao anh cứ ám tui hoài vậy? Đây là công viên, đầy chỗ kìa sao anh hông ngồi? Nó tỏ ra bực bội vì tên con trai chọc phá không gian riêng của mình.

- Nhưng chỗ này anh đặt hàng từ lâu rồi. Còn khắc tên nữa kìa. Tên con trai chỉ vào một vệt phấn trắng trên thành bục chỗ nó ngồi - Lê Khánh.

Tuy hơi ngạc nhiên, nhưng nó cố tỏ ra hững hờ.

- Ai biết đó có phải là tên anh không. Với lại, thời đại “ghế thì ít mà… đít thì nhiều”, đâu có chuyện “xí” chỗ như vậy được.

Tên con trai có chút ngưỡng mộ tài đối đáp của nó:

- Vậy cho anh ngồi ké được hông?

Tên con trai nhanh nhảu ngồi xuống bên cạnh nó. Phải mất gần 5 phút, hai người mới có thể bắt đầu câu chuyện “thăm dò” nhau. Anh tên là Lê Khánh, du học sinh vừa về nước, đang chuẩn bị xin làm giảng viên tại Trường ĐH Khoa học xã hội và nhân văn TP.HCM của nó.

(...)


Nguồn: blogradio

Youtube

Facebook Fanpage

1