Bao mùa đông, tôi vẫn mải miết tìm em - Phần 3

08-09-2016
  0   873
Không lâu sau đó, tôi cũng chia tay Hương – con gái ông tổng giám đốc. Tôi thấy quá mệt mỏi với cuộc sống giả tạo này rồi. Tôi muốn được giải thoát. Đó là điều mà tôi muốn làm từ lâu lắm rồi.

- Vì con bé nhà quê ấy à? – Hương xỉa xói

- Ừ..

Tôi lạnh lùng bước đi trước cái nhìn tức tối của Hương. Thấy trong người thanh thản.

Tôi bị chuyển xuống làm giám sát công trình. Vất vả thật . Nhưng tôi vẫn thấy vui. Tôi có thể thực hiện được những điều mà mình từng ấp ủ. Và tôi lao vào công việc để quên đi hình bóng của em. Một năm trôi qua, con tim tôi không còn đau đớn khi nghĩ về em nữa.

Có dịp về thành phố, tôi lại ghé qua chỗ em hay ngồi nướng khoai. Tôi thường ngồi một mình hàng giờ dưới gốc cây nơi tôi và em gặp nhau lần đầu tiên, mặc cho gió lạnh táp vào mặt buốt giá. Ký ức hôm nào lại ùa về. Thấy lòng tái tê. Em bước qua đời tôi như một cơn gió nhẹ. Nhưng nó đã làm xao động cả cuộc sống của tôi. Để tôi cứ mãi đi tìm bóng hình em trong những cơn gió đông về.

Một lần, bà chủ nhà trọ của em đưa cho tôi một cuốn sổ đã ố vàng. Bà nói tìm thấy dưới đáy tủ khi dọn phòng của em. Tôi dở ra xem. Đó là những dòng nhật ký em viết . Trong đó có cả cho tôi. Nhưng lời lẽ chứa chan yêu thương. Tôi lật đến trang cuối. Những dòng chữ không đều đặn nhoè đi. Có lẽ em đã khóc rất nhiều khi viết những dòng này.

"Ngày…tháng … năm.

Anh Quang! Thật sự em đã rất vui mừng khi nhận đựơc lời tỏ tình của anh. Em yêu anh rất nhiều. Nhưng em rất xin lỗi vì phải rời xa anh. Đừng trách em anh nhé!

Có một điều mà anh chưa hề biết. Rằng em đã từng có người yêu. Người đó cũng như anh. Đầy ước mơ và nghị lực. Em đã dành trọn tình yêu cho người ấy. Nhưng khi ra trường anh ấy đã rời xa em để theo đuổi ước mơ của mình, để ở lại thành phố. Gìơ anh ấy đã ra nước ngoài sinh sống. Em không trách anh ấy mà chỉ trách mình không may mắn mà thôi.

Anh Quang! Em đã yêu anh bởi vì anh rất giống người đó. Em cũng biết rằng anh đã từng có người yêu dưới quê. Chị Hương đã gặp em và kể cho em nghe điều đó. Em không giận anh . Bởi vì anh cũng có nỗi khổ riêng của mình.

Em xin lỗi! Em không muốn vì em mà anh phải đánh đổi cả sự nghiệp, ước mơ của mình. Đó là cái giá mà anh đã đánh đổi bằng tình yêu của những năm về trước. Có thể anh yêu em cũng chỉ vì một chút yếu lòng. Đừng giần chị Hương anh nhé! Chị ấy cũng chỉ muốn tôt cho anh thôi.

Tạm biệt anh. Xin đừng tìm em. Quên em đi. Hãy sống thật tốt!

Em yêu anh!

Vĩnh biệt!"

Tôi bật khóc. Tiếng khóc nức nở của một người đàn ông chưa bao giờ biết khóc. Tôi ân hận vì đã để tuột mất em. Đó là sai lầm lớn nhất trong đời tôi. Em đã cho tôi hiểu được giá trị của hạnh phúc. Biết thế nào là tình yêu đích thực. Cho dù điều ấy đã qua muộn màng.

Tôi xin đi làm công trình ở những miền xa xôi để tự tay xây lên những cây cầu nối hai bờ xum họp, để nhưng đôi trai gái yêu nhau không phải đợi đến mùa con nước cạn mới được gặp nhau. Và sau khi chứng kiến niềm vui của mọi người, tôi lại ra bờ sông, một mình gặm nhấm nỗi cô đơn. Tôi yêu mùa đông hơn bởi đó là khi tôi có thể ngồi hàng giờ trong giá lạnh, để trái tim lạnh giá hơn, không còn biết đập loạn nhịp khi đứng trước một ai đó nữa.

Một chiều kia, tôi lặn lội tới một khúc sông nhỏ để khảo sát địa hình. Sương trắng giăng trên sông bảng lảng. Tôi nhìn đăm đăm về phía bờ bên kia, tưởng tượng ra một cây cầu sẽ được xây trong tương lai. Và bên này sông, sẽ không ccon cảnh người đứng đợi đò chiều nữa. Bất chợt tôi khựng lại... Dưới bến sông, một dáng ngồi quen thuộc đã khắc sâu trong trí nhớ của tôi. Tôi hoang mang. Có lẽ mình nhầm. Tôi bước xuống bến để nhìn cho rõ. Ngạc nhiên, tôi khẽ gọi:

- Lan phải không?

Không có tiếng trả lời. Người con gái ngẩng mặt lên nhìn tôi trân trối.

 


Đúng là em rồi! Vẫn đôi mắt ấy! Vẫn ánh nhìn dịu dàng ấy! Tôi làm sao quên được. Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mấy năm nay, tôi đi khắp nơi cũng chỉ với một hy vọng mong manh là sẽ gặp lại em. Không ngờ, ông trời đã thương tôi, cho tôi gặp lại em hôm nay. Tôi bần thần nhìn em. Em bật khóc. Tiếng khóc thổn thức cả bến sông. Tôi muốn chạy tới, ôm em vào lòng. Nhưng những trải nghiệm trong cuộc sống đã cho tôi lý trí để kìm nén cảm xúc của mình lại. Có thể giờ đây em đã khác…

- Bây giờ em sống thế nào? Đã lập gia đình chưa? – Tôi khẽ hỏi.

Em bật khóc to hơn :

- Em sống rất tốt! Anh đừng lo. Mà sao anh lại tới đây? Còn tìm em làm gì nữa? Muộn rồi! - Giọng em nghẹn lại, nhỏ dần.

- Không! Tôi đến đây để xây dựng cầu! Chỉ tình cờ gặp em thôi! – Dù rất đau lòng nhưng tôi vẫn trả lời một cách bình thản.

Em chào tôi rồi vội vã bước đi. Tôi thẫn thờ trông theo mà không thốt lên lời. Sương chiều giăng kín tâm hồn tôi buốt giá. Con đò đã lướt qua sông. Để lại bên này mấy người khách ngẩn ngơ đứng ngóng. Gió lạnh ngoài sông thổi vào, quất vào tà áo họ bần bật. Trái tim tôi như bị bào nát.

Tối hôm ấy, tôi hỏi đường đến nhà em. Một ngôi nhà đơn sơ bên bờ sông. Tôi đứng ngoài cổng trông vào. Trong nhà có tiếng trẻ con khóc, lại có tiếng hát ru ầu ơ. Tôi hụt hẫng. Bao nhiêu hy vọng tan biến. Em chỉ còn là sương khói, bồng bềnh trong ký ức của tôi…

Tôi vừa quay bước đi thì trong nhà có tiếng nói vang lên:

- Người lúc chiều trên bến có phải là anh ấy không? Sao chị không nói thật cho anh ấy biết là chị vẫn chưa lập gia đình?

- Có ích gì đâu! Anh ấy đã có cuộc sống riêng của mình!

- Nhưng em thấy ánh mắt anh ấy nhìn chị rất lạ. Hình như…

- Thôi! Chị không muốn nói về chuyện này nữa! Chị mệt mỏi lắm rồi!

Tiếng khóc nấc lại vang lên khiến tôi bừng tỉnh như vừa qua một cơn mộng mị. Tôi không thể tin được rằng em vẫn chưa quên được tôi. Cũng như tôi chưa khi nào quên em.

Đã bao mùa đông qua, tôi vẫn mải miết đi tìm em. Và giờ đây, tôi thấy em đang ở rất gần. Lòng tôi rạo rực niềm sung sướng. Gió bấc ngoài mặt sông thổi vào ào ạt. Tôi vẫn bước đi, lòng ấm áp lạ kỳ. Tôi thấy yêu mùa đông hơn. Bởi vì mùa đông tôi có em!

Nguồn: blogradio.vn

Youtube

Facebook Fanpage

1