Bến Trần Gian - Phần 3

25-12-2015
  0   689



Hình như có tiếng ai gọi dưới sông, mà lại là giọng người làng này. Lạ nhỉ, đã về đến đây không lên bờ còn ngồi dưới ấy mà gọi. Bà cụ Lăng lại quay ra bến sông “Ai đó... ơ ới?”.

- Con đây mà u.

Thằng Lăng, đúng thằng Lăng ngồi ở trên thuyền.

Bà đánh rơi cái gậy ở tay và lập cập chạy xuống bến.

- Sao mày ngồi đấy hả Lăng, lên với u đi.

Lăng ngẩng đầu lên - con ngửi phải hương ma nên hóa đá ở đây rồi!

- Đâu, làm gì có ma.

- Cô lái đò lúc nãy là ma đấy, u ơi!

- Mày mơ rồi con ạ, nó là con Thùy đấy.

- Thùy hả u? - Anh cuống cuồng đứng dậy - U, bây giờ cô ấy đâu rồi, u kéo con lên với!

Bà cụ đưa tay lên. Lăng cầm vào tay mẹ. Chợt bà cụ thảng thốt kêu lên - Sao tay mày lạnh thế, Lăng?

Lăng vụt bay lên bờ, anh chơi vơi trên những đám cỏ đầm đìa ánh trăng.

- Thôi rồi, mày là ma hả Lăng, mày chết rồi có phải không?

Và Lăng chợt thấy lờ mờ trong trí nhớ rằng anh đã chết. Anh đã trúng đạn từ lâu rồi, từ mấy chục năm trước hồn anh cứ luẩn quẩn trong rừng cho đến ngày gặp ông già tóc bạc.

Anh kêu lên.

- U ơi, thế người chết là ma hả u?

- Ừ, chết rồi phải thành ma chứ còn gì nữa! Thế sao mày lại biết nẻo về đây, ai rắc vàng cho mày mà mày về được!

Và Lăng kể cho mẹ nghe những tháng ngày, những năm, mấy chục năm phiêu bạt, chuyện ông già và chiếc lá.

Bà cụ lặng người đi. Đâu đấy có tiếng chó nhà ai sủa nhau nhảu nghe là lạ...

- Người chết thì phải đi thôi con ạ, đừng luấn quấn trần gian làm gì nữa. Bây giờ mày chỉ là nỗi sợ của mọi người thôi.

- U ơi, u để cho con đến thăm Thùy đã!

Bà cụ kéo vội dải yếm lên chùi mắt.

- Không được, con mà đến thì nó cũng sợ con với cả còn chồng con nó nữa. Lăng, quay về xứ của con đi. Con không được ở lại để làm hại người sống.

Youtube

Facebook Fanpage

1