Bóng người dưới trăng - Phần 12
Ông đứng lặng người đứng nghe , ngày trước Khuê đã lầm lỡ chửa hoang đến nổi mang họa , chả lẽ bây giờ lại đến lượt Cúc bỏ nhà theo trai ? Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí , không lẽ nhà...
Cuộc sống trở lại bình thường , ông cho người đi gọi thợ đi mua vật liệu và bắt tay vào việc xây căn nhà cho bà vợ thứ ba trên khu đất đã đổ nền thật cao và chắc chắn. Chỉ vì cái chết của Khuê, công trình bị gián đoạn. Bây giờ là lúc ông có thể an tâm tiến hành , ông rủ bà vợ trẻ cùng với ông ra hiện trường nhìn thợ mộc , thợ nề bắt tay vào việc tạo dựng giang sơn mới.
Những người thợ chất phát ấy ngày ngày gặp nhau không ngớt bàn tán cái chết của cô Khuê mà họ hết lòng thương cảm. Họ lại càng bàn tán nhiều hơn về cái chết của Thủ. Với bà Lưu , mẹ Thủ , với đa số dân làng và ngay cả ông Lý Trưởng đương nhiệm , Thủ không hề tự tử. Họ cho rằng Thủ bị ông Chánh cùng người nhà treo cổ ngay tại chổ cô Khuê để trừng phạt cái tội đã leo trèo của Thủ làm hại đời cô Khuê. Chỉ riêng gia đình ông Chánh thì biết chắc cái chết của Thủ là do sức mạnh huyền bí của hồn cô Khuê bên kia thế giới đưa đẩy. Nhưng mọi người đều nghĩ ngược lại , họ đoán chắc ông Chánh giết Thủ nhưng không ai dám lên tiếng.
Mà có lên tiếng cũng vô ích bởi ông là người có rất nhiều thế lực và bởi phương thức điều tra thời ấy còn quá sơ sài. Dư luận nhầm lẩn cái chết của Thủ càng taọ thêm nhiều huyền thoại quyền lực cho ông Chánh nghĩa là không còn ai trong làng dám nghĩ đến việc đụng chạm với ông nữa. Xưa kia ông đánh chết người phu xe, hôm nay ông gnang nhiên treo cổ Thủ. Cả hai lần đều chẳng có cơ quan nào thẩm vấn , coi như ông thuộc loại bất khả xâm phạm rồi.
Ba tháng sau, cái nhà mới của ông Chánh đã hình thành. Chỉ còn chờ tô điểm trong ngoài cho tăng phần mỹ thuật. Ông hân hoan lắm , chiều chiều chắp tay sau đít đi tới đi lui quan sát. Bà vợ thứ ba cố gắng nấu nướng thật ngon để đền đáp sự chu đáo của ông và vì thế hầu như ông ở luôn bên đó. Ông ở lì đến nổi chính bà vợ trẻ cũng cảm thấy áy náy và phải giục ông về , mà ông cũng đến lúc phải về vì Lý Trưởng cho người đến tìm mấy lần báo tin Quan Huyện sắp xuống địa phận thanh lý thuế má.
Buổi sáng hôm ấy , ông Chánh khệnh khạng xách ba ton ra thăm nhà mơi rồi tạt vào nhà bà vợ thứ hai ngồi một lúc. Trong ba bà thì bà vợ thứ hai là thiệt thòi nhất , ít khi ông Chánh ngó ngàng tới bởi tính bà hay ghen , mỗi lần ông đến chỉ nghe bà cằn nhằn trách móc. Tuổi bà mới ngoài bốn mươi , có với ông 4 cô con gái , chưa cô nào lấy chồng. Vừa thấy mặt ông, bà hờn dỗi bảo :
– Đi đâu mà biệt tăm cả mấy tháng không về
Ông Chánh dựng ba ton vào cạnh bàn, tự rót ình cốc nước trong ấm ủ và thở dài ra :
– Chuyện cái Khuê đã xong đâu , rồi lại cả cái thằng Thủ nữa. Cả mấy tháng nay tôi xấu hổ chả muốn vác mặt ra đường
Bà vợ ngồi xuống ghế , xoè cái quạt giấy phe phẩy cho chồng và đề nghị :
– Thế nghe bảo là ông mới đốt cái nhà kho hay là ông cho tôi miếng đất ấy vậy.
Ông Chánh đáp cho qua chuyện :
– Ờ , để tôi xem đã.
Ông uống cạn cốc nước trà rồi cầm ba ton đứng dậy ra hè , bà vợ thiết tha hỏi :
– Thế không ở ăn cơm ư ?
– Tôi phải đi ngay bây giờ
Bà nhìn ông khẩn khoản nhắc lại :
– Ông nhá , cho tôi với lại các con miếng đất ấy nhé. Chúng nó cứ than với tôi là bố chả có thương chúng nó.
Ông Chánh bước xuống sân và đáp :
– Để tôi tính lại đã xem
Bà vợ bước theo trì triết nói :
– Tính gì nữa mà tính. Bao nhiêu nhà cửa đất đai ông giao hết cho người ta , chả ngó ngàng gì đến mẹ con tôi. Con nào thì chẳng là con , lũ nhà này là thiệt thòi nhất đấy. Chả có đứa nào mà dám kêu ca , tôi chưa mở mồm xin ông gì cả. Thôi thì lần này xin ông cái miếng đất ấy cho chúng nó trồng trọt để có đồng ra đồng vào đỡ đần tôi lúc tuổi già.
Ông Chánh gật đầu đồng ý :
– Ừ , thế thì tôi cho bà đấy.
Bà hai mừng rỡ tiễn chồng ra cổng. Chẳng phải ông mủi lòng về những lời kèo nài của bà mà chỉ vì sực nhớ ra đó là mảnh đất của oan hồn của Khuê và của Thủ từng treo cổ tự tử nên ông không muốn giữ lại làm gì huống chi ông vừa xây cho bà vợ thứ ba căn nhà đồ sộ. Cho bà hai miếng đất này cũng là hợp lý rồi , bà hai cám ơn rối rít , đưa ông ra tận lề đường , ông giã từ , ung dung quay về nhà vợ lớn. Ông đang nghĩ đến buổi lễ khánh thành ngôi nhà gạch mới , mở đại tiệc khoản đãi Quan nghiêm trong tổng trong làng để người ta biếu quà đáp lễ.
Về đến nhà, bước vào sân, ông đã nghe tiếng khóc nức nở của bà vợ lớn làm ông giật mình tự hỏi chuyện gì nữa đây ? Cả mấy tháng nay hồn con gái ông an nghỉ bên kia thế giới. Sao bây giờ mẹ cái Khuê lại khóc là thế nào ? Ông bước nhanh lên hiên và gọi lớn :
– Chúng mày đâu cả rồi ? Thằng Sử đâu ?
Từ trong dãy nhà ngang, Sử tất tả chạy ra cúi đầu chào :
– Bẩm ông mới về ạ ?
Rồi từ trong bếp , từ vườn sau, hai người đàn bà giúp việc cũng bước nhanh về và kính cẩn nói :
– Ông mới về ạ !
Tiếng khóc trong buồng vẩn vọng ra , ông Chánh hỏi :
– Bà mày làm sao thế ?
Hai người đàn bà đưa mắt nhìn Sử , anh nhìn laị chị bếp , chị bếp nói :
– Bẩm ông , cô Cúc đi mất từ chiều hôm qua đến giờ. Tối cũng không về ngủ , chúng con bổ đi tìm khắp nơi mà không thấy , hỏi thăm chả ai biết là cô ấy đi đâu ạ.
Ông đứng lặng người đứng nghe , ngày trước Khuê đã lầm lỡ chửa hoang đến nổi mang họa , chả lẽ bây giờ lại đến lượt Cúc bỏ nhà theo trai ? Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí , không lẽ nhà ông đến nỗi mạt vận sao ? Ông thốt nhớ đến lời tiên đoán của thầy địa lý mà rùn mình. Ông hỏi lại người làm :
– Thế đã đi tìm kỹ chưa ? Hỏi thăm những chổ nào rồi ?
Chị bếp đáp :
– Bẩm ông tối hôm qua chúng con chia nhau đi tất cả mọi nhà quen, bây giờ lại sắp sửa đi nữa đấy ạ.
Ông Chánh chợt nhớ đến caíc hết của Thủ nên hỏi Sử :
– Mày có chạy ra ngoài kho rơm chưa ?
Chị bếp đáp thay Sử :
– Bẩm làm gì còn kho ơm ạ ? Cháy sạch còn nền đất , con có đi qua, chả thấy gì cả.
Bà Chánh từ trong buồng vừa bước ra vừa lau nước mắt , bà cắt ngang:
– Thôi, đứng đây mà bàn tán được cái gì ? Chia nhau đi tìm đi.
Ông Chánh ngẩm nghĩ rồi bảo :
– Thế tối hôm qua nó có ăn cơm nhà không ?
Bà Chánh lắc đầu thảm nảo :
– Hôm qua tôi ở bên nhà phó Thông về , cứ ngỡ là nó nằm trong buồng. Đến khi dọn cơm , gọi nó ra ăn thì mới biết là nó không có ở nhà. Chờ mõi mắt mà không thấy nó về , nó đi biệt luôn tới bây giờ.
Sử và hai chị người làm đi nhanh ra cổng , vừa đi vừa cất tiếng gọi :
– Cô Cúc ơi…..
Còn lại mình bà Chánh với chồng , bà ngồi bệch xuống thềm nhà và khóc nấc lên :
– Đi cả đêm không về , tôi e là nó cóc huyện chẳng lành rồi ông ơi…
Ông Chánh cũng thở dài ngồi xuống bên vợ và nói để trấn an :
– Bà gần gũi nó , tôi hỏi bà , bà có thấy nó phải lòng thằng nào không ? Tôi sợ nó trốn theo giai, nó phải lòng thằng nào đó thì bà cứ nói. Tôi sẽ thu xếp cho nó.
Bà Chánh gắt :
– Nó thì có quen ai bao giờ ? Suốt ngày cứ ru rú ở trong nhà.
– Thì bà với tôi có bao giờ ngờ con Khuê mê thằng Thủ ? Cái gương tày trời còn sờ sờ ra đấy.
Bà Chánh chán nản bỏ vào buồng nằm khóc. Khóc một lúc bà ngồi dậy lau mặt , vấn khăn và lấy nón ra đường đi tìm Cúc vì thấy cứ nằm khóc cũng chả ích gì...
Còn tiếp...
----------
Tác giả: Nguyễn Ngọc Ngạn
Thực hiện chương trình: Thu Trang - RadioMe Nối dài yêu thương
Những bài viết, chia sẻ của bạn, hãy gửi về cho chúng tôi theo địa chỉ: camxuc@i-com.vn nhé.
Nàng hầu trẻ - Phần 6
Người ta bảo rằng trong con người của Hường có một phần hồn của Xuyến. Và chính Xuyến chớ không phải Hường, mới là người cai quản sản nghiệp nhà họ Bành. Họ phải trả giá cho những tội ác từng gây ra.
Nàng hầu trẻ - Phần 5
Ả ta nghiến răng và thuận tay tung mạnh bà mẹ chồng lên cao như tung một quả bóng. Khi rơi xuống, thay vì rớt trên sàn nhà, bà Bành lạt bị vướng vào sợi dây giăng mùng. Bình thường sợi dây ấy chỉ đủ giăng chiếc mùng nhẹ tênh,...
Nàng hầu trẻ - Phần 4
Một tiếng thét vang lên, vừa lúc Minh Nguyệt lảo đảo, lui mấy bước. Trước mặt y thị không phải là con người hầu bình thường, mà là người với gương mặt trơ xương. Một chiếc đầu lâu trên thân mình bằng xương bằng thịt!
Nàng hầu trẻ - Phần 3
Tiếng kêu của nó vọng lên trong đêm trường, nghe thê lương, đau lòng... Nhưng trước sau gì cũng chẳng có ai đến cứu. Mặc dù trong ngôi nhà lớn đó lúc ấy có nhiều người nghe và hiểu chuyện, nhưng vì sợ uy quyền của vợ Hai Tường, nên...
Nàng hầu trẻ - Phần 1
Năm đó xảy ra nạn đói tràn lan khắp nơi. Ngoại trừ những nhà giàu, còn hàng dân lao động bình thường đều khổ sở chạy tìm miếng ăn từng bữa mà cũng không đủ.
Truyền thuyết ma trùng - Phần 5
Đang lúc anh xoay người chuẩn bị tiếp tục bám theo gã đàn ông kia, thì bất chợt cả thân người gã ta lại lừ lừ quay lại.
Truyền thuyết ma trùng - Phần 4
Hỡi ôi, cái gương mặt bà cụ sao có đôi mắt đen sì sì, miệng bà ta đang mở ra nhe răng nanh dài nhếch mép đầy kinh tởm.
Truyền thuyết ma trùng - Phần 3
- Tôi nói các đồng chí ở trên huyện lại không tin, lại cho là dân Vũ Thôn chúng tôi mê tín, chứ quả thực là chuyện này có thật. Nó được để lại cái tục này từ thời cụ cố tôi kia, cho đến bây giờ thì cũng chưa...
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...