Bóng người dưới trăng - Phần 6

Thể hiện : Thu Trang
Tác giả : Nguyễn Ngọc Ngạn
04-04-2017
  0   1555

Ông Chánh thì vẫn ngủ say , không nghe cả tiếng thét của Cúc. Chiều nay Khuê đi rồi ông vào phòng khách lầu bầu chửi một lúc, rồi uống cả nữa chai rượu, vì vậy đến lúc vừa lên giường thì ngã lăn ra như chết.

 

Hai mẹ con nằm sát bên nhau , giả vờ đã ngủ nhưng đều khao khác nhớ thương người thân là Khuê. Một lúc sau, bà Chánh rón rén ngồi dậy tựa lưng vào vách , Cúc ngóc lên hỏi nhỏ :

 

– Mẹ , chưa ngủ sao ?

 

Bà Chánh lắc đầu :

 

– Mẹ hình như nghe tiếng chân người lướt đi ở phía sau nhà. Hay là cái Khuê nó trốn về mà nó sợ bố mày nên không dám vào ? Đường từ đây lên huyện chỉ có hai tiếng , bình thường thì tụi nó phải tới lâu rồi. Thôi, nằm đây nhé , để mẹ lẻn ra nhà sau để xem nó cần gì . Nằm đây đi , để mình mẹ ra gặp nó được rồi.

 

Bà Chánh toan bước xuống thì Cúc níu cánh tay lắc đầu cản lại :

 

– Thôi mẹ ơi , mẹ ơi mẹ , chắc không phải chị Khuê đâu mẹ ơi. Mẹ cứ ngồi đây chờ tí nữa xem sao. Nhưng mà con thấy lạ lắm mẹ ơi , ruột con nó cứ nóng ran như lửa đốt từ lúc con thấy ma trên cây mít , hay là….

 

Bà Chánh lo lắng hỏi lại :

 

– Hay là làm sao ? Nó đi với thằng Thủ mà sợ cái gì ? Thằng Thủ nó vừa nhanh vừa khoẻ.

 

Cúc ngần ngại một chút rồi nói :

 

– Hay là dọc đường từ làng lên huyện , có chuyện gì xảy ra cho chị con không ? Chị con có bọc theo nhiều tiền không mẹ ?

 

Bà Chánh tự trấn an mình và an ủi con :

 

– Mày , chỉ nói gở. Đường từ đây lên huyện người ta gồng gánh đi cả đêm, có gì mà sợ.

 

Hai mẹ con lại nằm xuống cố dỗ giấc ngủ , nhưng chỉ được chừng nửa tiếng , bà Chánh kêu ú ớ rồi vùng dậy. Mồ hôi vả ra như tắm. Bà xỏ guốc , vấn khăn rồi chong đèn bưng xuống bếp. Cúc bắt đầu buồng ngủ díp mắt nhưng không dám nằm ngủ một mình nên cũng bật dậy bám sau lưng mẹ mặc dầu cô chỉ tưởng mẹ cô đi tiểu.

 

Bà Chánh băng ngang sân, xuống dãy nhà ngang , đó là dãy nhà gạch, lợp ngói ngăn làm nhiều buồng dùng làm kho chứa gạo và các loại ngủ cốc và đồng thời cũng là chổ ngủ của ba người giúp việc có cửa ăn thông sang nhà bếp. Bên hông nhà bếp, dưới tàn cây khế , có cái giếng nước trong vắt chỉ để dùng riêng cho ông Chánh đun sôi pha trà.

 

Bà Chánh bước vào buồng ngủ của người làm và gọi nhỏ :

 

– Sử , Sử ơi , dậy bà nhờ tí.

 

Cúc ngơ ngác hỏi :

 

– Có việc gì thế hở mẹ ? Nữa đêm đánh thức chú ấy làm gì ?

 

Bà Chánh không đáp , tiến lại ngồi xỏm xuống bên cạnh người đàn ông đang nằm ngửa trên chiếc chiếu trải trên nền xi măng ; Bà lay vai người ấy và gọi :

 

– Sử , dậy ! Ngủ gì mà ngủ như chết vậy ? Dậy mau !

 

Người đàn ông tên Sử là đầy tớ tín cẩn lâu năm của gia đình ông Chánh , tính tình ngay thẳng , nhanh nhẹn và có vỏ gia truyền. Ông Chánh nuôi trong nhà vì cơ ngơi của ông lớn quá , cần người canh trộm ban đêm. Anh đang ngủ ngon thì bị lay dậy, anh nhướng mắt nhìn , rồi khi nhận ra bà Chánh ,a nh vội ngồi bật lên và hốt hoảng hỏi :

 

– Có…có việc gì thế hở bà ?

 

Sử nhớ lại cách đây mấy năm nhà ông Chánh từng bị trộm lẻn vào và nhờ anh , ông mới thoát được chuyến hàng hôm đó. Đêm nay chắc chuyện cũ lại vừa tái diễn , làm anh nhớn nhác nhìn ra sân.

 

Bà Chánh chưa kịp trả lời thì ở gian bên cạnh , chị bếp cũng vừa thức giấc, chạy sang ngơ ngác nhìn bà Chánh ngồi nói chuyện với Sử. Bà Chánh quay lại vẫy tay chị bếp lại gần và bảo :

 

– Này, hai đứa chúng bay chịu khó cầm đuốc , chạy ra kho rơm xem có gì lạ không ?

 

Kho rơm không xa lắm , chỉ độ vài trăm thước , nhưng Sử ngần ngại không muốn đi vì đang ngủ dỡ giấc. Anh nói :

 

– Bẩm bà, ngoài ấy chỉ có rơm thôi chứ có gì đâu mà lo ăn trộm ?

 

Bà Chánh gắt nhẹ :

 

– Tao bảo thì cứ đi ! Hay là thôi, để tao cùng đi với chúng mày vậy.

 

Cúc chợt nhớ là chiều nay Khuê có nói là sẽ gặp Thủ ở kho rơm để cùng lên huyện , cô buột miệng bảo mẹ :

 

– Chắc chị ấy đi rồi chứ giờ này ngồi ngoài đấy làm gì hở mẹ ?

 

Sử ngước lên hỏi :

 

– Ai ? Cô nói ai? Cô nói ai đi rồi ?

 

Bà Chánh đứng dậy cắt ngang bảo Cúc :

 

– Về nhà ngủ đi.

 

Cúc nghĩ đến hình ảnh người thắt cổ trên cành mít , lắc đầu nói :

 

– Thôi, thôi, mẹ đi thì con cũng đi , con không dám ở nhà một mình đâu.

 

Sử và chị bếp không hiểu có chuyện gì nhưng thấy ý bà Chánh cương quyết , lại thêm nét mặt lo lắng của bà , chỉ đành lấy mấy khúc củi khô đốt lên làm đuốc rồi cùng bà Chánh bước ra cổng chính. Bốn bóng người lặng lẽ đi nhanh trên con đường làng tăm tối. Anh lửa trên tay chị bếp bập bùng theo từng cơn gió thổi , Sử tưởng bà Chánh nghi có trộm vào kho rơm , nên anh cẩn thận vác theo con dao cán dài, lăm lăm nắm chặt trong tay để sẳn sàng đối phó với kẻ lạ, chị bếp thì cầm theo cái đòn gánh , hoang mang không nói lời nào suốt quảng đường.

 

Tới nơi , rẽ vào con đường đất rồi băng ngang mảnh sân nhỏ , Cúc bỗng kêu thét lên , cô vừa nhận ra trên hiên một cái xác treo lủng lẳng từ mái nhà thòng xuống giống hệt cái xác mà lúc nãy Cúc thấy trên cành mít sau buồng ngủ, Cúc ôm lấy mẹ và quay mặt đi :

 

– Mẹ ơi, ghê quá

 

Bà Chánh cũng vừa nhận ra, rồi cả Sử và chị bếp cũng lao tới giơ bó đuốc lên soi mặt người chết , bà Chánh chỉ kịp kêu rú lên một tiếng rồi ngã vật ra sân khi vừa nhìn rõ mặt con gái. Khuê đã quá tuyệt vọng lâm vào bước đường cùng , nên tìm cái chết để tự giải thoát. Thủ không đến đón cô mà cô cũng không dám quay về nhà , cô lấy sợi dây cột võng kết thành thòng lọng , máng lên cây xà và kết liễu đời mình để cha cô khỏi xấu hổ với xóm làng.

 

Cúc vừa khóc vừa ngồi xuống lay mẹ dậy. Giờ này cô mới nhớ ra rằng , lúc nãy ngay khi chị Khuê thắt cổ tự vẩn , chị đã hiện về báo cho cô biết ở vườn sau. Cô nghẹn ngào than :

 

– Chị Khuê ơi , sao chị nỡ bỏ mẹ, bỏ em chị Khuê

 

Sử và chị bếp đã tháo gỡ sợi dây và hạ cái xác xuống. Người làm trong nhà, ai cũng có lòng quý mến cô, cho nên trước caíc hết thảm khốc ngoài sự tưởng tượng của họ , dường như ai cũng á khẩu không nói được gì , chỉ nhìn nhau chia sẻ nổi đau xót tận cùng.

 

----------

 

Tác giả: Nguyễn Ngọc Ngạn

 

Thực hiện chương trình: Thu Trang - RadioMe Nối dài yêu thương 

 

Những bài viết, chia sẻ của bạn, hãy gửi về cho chúng tôi theo địa chỉ: camxuc@i-com.vn nhé.

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 6

Người ta bảo rằng trong con người của Hường có một phần hồn của Xuyến. Và chính Xuyến chớ không phải Hường, mới là người cai quản sản nghiệp nhà họ Bành. Họ phải trả giá cho những tội ác từng gây ra.

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 5

Ả ta nghiến răng và thuận tay tung mạnh bà mẹ chồng lên cao như tung một quả bóng. Khi rơi xuống, thay vì rớt trên sàn nhà, bà Bành lạt bị vướng vào sợi dây giăng mùng. Bình thường sợi dây ấy chỉ đủ giăng chiếc mùng nhẹ tênh,...

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 4

Một tiếng thét vang lên, vừa lúc Minh Nguyệt lảo đảo, lui mấy bước. Trước mặt y thị không phải là con người hầu bình thường, mà là người với gương mặt trơ xương. Một chiếc đầu lâu trên thân mình bằng xương bằng thịt!

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 3

Tiếng kêu của nó vọng lên trong đêm trường, nghe thê lương, đau lòng... Nhưng trước sau gì cũng chẳng có ai đến cứu. Mặc dù trong ngôi nhà lớn đó lúc ấy có nhiều người nghe và hiểu chuyện, nhưng vì sợ uy quyền của vợ Hai Tường, nên...

Giọng đọc: Thu Trang

Nàng hầu trẻ - Phần 1

Năm đó xảy ra nạn đói tràn lan khắp nơi. Ngoại trừ những nhà giàu, còn hàng dân lao động bình thường đều khổ sở chạy tìm miếng ăn từng bữa mà cũng không đủ.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Quỷ

Truyền thuyết ma trùng - Phần 5

Đang lúc anh xoay người chuẩn bị tiếp tục bám theo gã đàn ông kia, thì bất chợt cả thân người gã ta lại lừ lừ quay lại.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Qủy

Truyền thuyết ma trùng - Phần 4

Hỡi ôi, cái gương mặt bà cụ sao có đôi mắt đen sì sì, miệng bà ta đang mở ra nhe răng nanh dài nhếch mép đầy kinh tởm.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Qủy

Truyền thuyết ma trùng - Phần 3

- Tôi nói các đồng chí ở trên huyện lại không tin, lại cho là dân Vũ Thôn chúng tôi mê tín, chứ quả thực là chuyện này có thật. Nó được để lại cái tục này từ thời cụ cố tôi kia, cho đến bây giờ thì cũng chưa...

Youtube

Facebook Fanpage

1