Con đường Âm Phủ - Phần 2
Chiếc xe của anh cứ phóng bon bon như vậy trong đêm. Vậy mà anh cứ đi mãi, đi mãi mà cái vệt sáng ở cuối đường kia vẫn cứ nhỏ như vậy, nó giống như là vô tận vậy, mãi mãi không bao giờ có thể tới được đích đến. Dẫu cho Mạnh có phóng nhanh như thế nào đi chăng nữa, thì kết quả tựu chung vẫn chỉ có vậy.
Cho đến lúc Mạnh chán nản, định bỏ cuộc và quay ngược đầu xe trở lại. Thì không ngờ rằng cái vệt sáng ở cuối đường làm anh thất vọng mãi kia thì cuối cùng nó cũng đã to dần dần lên. Cuối cùng một khung cảnh hoang rợn hiện ra khiến lông mao của Mạnh đều muốn dựng đứng.
Một căn nhà chòi nhỏ thó, bé đến mức chỉ bằng một căn nhà ma mà người ta xây dựng cho người chết ở. Lại là một căn nhà xây dựng cho một bà già ở giữa chốn hoang vu này.
Qua lớp kính cabin xe, Mạnh có thể nhìn thấy hình ảnh một bà già người dân tộc với hàm răng đen nhẻm, đôi mắt thâm quầng. Đang nhoẻn miệng cười nhìn anh với vẻ đầy thích thú như vừa được thấy một thứ gì đó từ lâu lắm rồi mà bà ta chưa được thấy vậy.
Lúc này Mạnh nhận ra, hóa ra là cái thứ tạo ra vệt sáng ở cuối con đường âm u tối đen mà anh luôn nhìn thấy, lại là phát ra từ một chiếc đèn bão ngay cạnh bà cụ. Điều khiến anh cảm thấy hơi có phần khiếp đảm là tại sao chỉ là một cái đèn bão mà ánh sáng lại có thể phát ra xa như vậy vẫn có thể nhìn được. Quãng đường từ anh phát hiện ra vệt sáng này, cho đến khi đến tận đây, ít nhất cũng khoảng tầm bảy hoặc tám cây số. Với khoảng cách xa như vậy, lẽ nào một cái đèn bão nho nhỏ lại có thể làm được việc ấy.
Một điểm khiến Mạnh nghi ngờ thêm nữa, là vì sao giữa chốn rừng thiêng nước độc, hoang vu hẻo lánh như vậy, lại có thể có một căn nhà chòi dựng lên ở đây. Hơn nữa người sống không ai khác, lại là một bà già yếu ớt, già yếu như vậy vẫn có thể sống một mình ư? Còn là một nơi đầy dã thú nguy hiểm như thế này.
Có điều, những câu hỏi vang lên trong đầu Mạnh khiến anh thắc mắc chỉ có như vậy mà thôi. Nó cũng chỉ thoáng xuất hiện qua trong đầu của anh, rồi đã bị anh gạt qua một bên không nghĩ tới trong phút chốc. Bởi vì đối với anh, điều quan trọng lúc này là thoát ra khỏi tuyến đường này, và tiếp tục trở về con đường quốc lộ quen.
Bà già này, tuy có chút lạ kỳ, nhưng âu dù sao có cũng hơn không, qua bà ta, Mạnh có thể nhân đó mà hỏi dò đường được.
Anh mở cabin thùng xe, bước xuống xe, nhanh tay đóng sập cái cửa cabin đến rầm một cái. Rồi chậm rãi bước tới cửa căn chòi, trên miệng anh nở một nụ cười tươi roi rói chào hỏi bà già ấy bằng tiếng Kinh:
- Chào bà! Tôi bị lạc đường vì phải tránh đoạn đường bị sụt đất ở quốc lộ nên mới tiến vào đây. Tôi muốn hỏi bà rằng không biết tuyến đường này nếu đi tiếp có thể thông ra ngoài đường quốc lộ một lần nữa hay không?
Mạnh vốn không ôm nhiều hy vọng rằng bà già này sẽ trả lời anh bằng tiếng Kinh được, vì bà ta là người dân tộc và lại sống một mình ở nơi hẻo lánh này, lại hiếm tiếp xúc với người bên ngoài. Vậy nên khi Mạnh vừa nói, anh lại vừa diễn tả hành động bằng tay cho bà ta dễ hiểu.
Nhưng không ngờ suy đoán của anh lại thật sai lầm. Bởi vì bà ta không ngờ lại có thể trả lời bằng tiếng Kinh được thật, không những vậy lại còn nói tiếng Kinh rất sõi:
- Cậu không thể đi tiếp con đường này, quay về ngay đi nếu cậu không muốn chết. Đó là con đường dẫn vào chốn của người đã chết. Chỉ có người chết mới có thể đi vào. Nếu cậu đi vào đó thì coi như cậu cũng là người đã chết rồi...
Bà ta nói xong liền cười lên những tràng âm thanh đầy khoái trá, ghê rợn, vang lanh lảnh trong màn đêm u tịch.
Mạnh nghe bà ta nói xong một chặp, như dọa dẫm. Không những không thấy sợ mà trái lại còn cảm thấy có chút nực cười. Anh cho rằng bà già này hẳn là một người Kinh chứ chẳng phải là người dân tộc gì cả. Chẳng qua là bà ta bị điên nên mới tự chui đầu vào trong chốn này để ở, bà ta là một người bị bệnh thần kinh, những lời bà ta nói đều là minh chứng cho điều đó.
Mạnh không thèm nghe bà ta tiếp tục lầm bầm, đã quay đầu đi thẳng trèo lên cabin xe muốn phóng xe đi tiếp. Cho dù con đường này không đi ra quốc lộ, nhưng chắc chắn nó sẽ tới một nơi nào đó có người. Và nơi có người đó sẽ không phải là nơi có bà già tâm thần này, như vậy thì Mạnh có thể dễ dàng nói chuyện với họ và hỏi đường.
Nhưng khi Mạnh vừa mới nổ máy xe, nụ cười trên miệng bà ta đã chợt tắt ngấm. Khuôn mặt bà ta dần chuyển sang vẻ hung ác, bà ta gào lên:
- Tao đã cảnh cáo mày như thế rồi, vậy mà mày không nghe tao sao? Rồi đến lúc nào đó mày sẽ phải trả giá về điều này. Thứ mà mày trước đó đụng phải, là một loài quỷ sinh sống giữa hai thế giới. Nó có trách nhiệm đưa lối cho những người sống về cõi chết...
Bà già vẫn tiếp tục nói, nhưng Mạnh đã chẳng thèm quan tâm mà liền phóng xe đi thẳng luôn, mặc kệ bà ta liên tục lẩm bẩm một mình.
Giọng nói của bà ta cứ văng vẳng mãi sau lưng của Mạnh. Cho đến khi anh nhìn vào gương chiếu hậu, thấy ánh sáng của cái đèn bão biến mất dần, thì cũng đồng thời không còn nghe thấy giọng của bà ta gào thét nữa. Không gian lại tiếp tục chìm vào màn đêm u tịch.
Mạnh thở dài một hơi đầy ngao ngán, hôm nay là một ngày khiến anh cảm thấy rất đau đầu. Trước khi khởi sư chuyện xe này, Mạnh đã bị giật chân mày đến mấy lần. Cảm thấy có chuyện chẳng lành, vợ anh đã cố can ngăn anh không nên đi chuyến hàng này. Nhưng suy cho cùng, vì miếng cơm manh áo, Mạnh vẫn phải vì vợ con mà tiến bước, dẫu cho mọi điều đen đủi gì có xảy đến đi vậy.
Đi thêm được một lúc, mà con đường vẫn cứ như vậy, vẫn kéo dài thẳng tăm tắp không thấy điểm cuối. Bụi cây gai ven đường xen lẫn bụi cây gai ven đường cứ cách độ vài chục mét lại giống nhau y hệt.
Đang trong lúc Mạnh chán trường, nghĩ đến việc có nên quay đầu xe lại hay không. Thì thật may mắn, vì từ phía xa xa cách đó độ chừng mấy trăm mét, anh nom thấy có bóng dáng một chiếc xe tải. Chiếc xe tải đó nhìn rất quen, nhưng Mạnh đoán mãi mà không biết là mình đã từng gặp nó ở đâu rồi.
Nhưng đối với Mạnh, điều ấy thực không quan trọng, quan trọng nhất là lúc này anh đã gặp một chiếc xe khác, là đồng bạn trên tuyến đường này. Anh sẽ có cơ hội hỏi thăm một chút về tình hình nơi này.
Xe của Mạnh chậm rãi tiến đến gần, rồi bắt đầu dừng bánh hẳn. Bên cạnh chiếc xe của anh đang đỗ hiện giờ, là một chiếc xe tải dài độ hai lăm mét, toàn bộ chiếc xe có màu sơn xanh lá đậm mới cóng. Tuy vậy, đèn xe lại không hề bật. Chỉ có một chiếc xe tải này đỗ lùi lũi ở ven đường. Nếu xe của Mạnh không chiếu đèn pha, hẳn là cũng không phát hiện ra việc nó đỗ ở đây.
Mạnh nheo mắt lại, kéo cửa kính xe mình xuống, thò đầu ra bên ngoài, gọi với sang cái bóng đen đang ngồi lùi lũi trong xe, anh nói to:
- Này anh bạn, anh có thể cho tôi hỏi thăm, tuyến đường này có thể đâm ra được đường quốc lộ hay không thế?
Cái bóng đen trong cabin chiếc xe tải vẫn bất động, không hề nói câu nào. Mạnh hỏi mấy tiếng mà nó không hề trả lời. Tức mình, Mạnh chẳng thèm hỏi nữa, mà trực kéo cửa kính xe lên đi thẳng.
Anh nổ máy rồ ga cho xe chạy.
Đúng lúc này, không ngờ người đó lại trả lời:
- Đây là đường vào cõi chết, anh vào đây thì sẽ vĩnh viễn không thể đi tiếp được nữa đâu...
Mạnh chưa kịp nghe hết câu trả lời, và cũng không kịp phân tích câu trả lời ấy. Nhưng theo thói quen anh vẫn mở miệng nói một câu xã giao lịch sự:
- Cảm ơn anh!
Nhưng nói xong thì Mạnh mới sực tỉnh, bởi lời người ngồi trong xe tải kia nói sao lại giống hệt với lời của bà già kia như vậy. Mạnh vừa lái xe vừa nhoái đầu nhìn lại cái gường chiếu hậu. Thì lập tức anh thảng thốt kêu lên:
- Trời ơi! Anh Hậu...
Mạnh vừa kịp kêu lên một tiếng thì đầu óc đã cảm thấy choáng váng hoa lên, vội phanh gấp xe lại. Chiếc xe phanh vội lập tức bị quay ngang ra, cả thân người mạnh chúi về phía trước đập đầu vào kính xe. Anh hãi hùng, rồi thẫn thờ, vội vàng thò đầu ra ngoài cửa kính cabin xe nhìn lại một lần nữa chiếc xe tải ở phía sau cho thật kĩ.
Nhưng lạ thay, chiếc xe tải đó giờ đã biến mất không còn một chút tăm hơi. Cứ như trước đó nó không hề có ở đó vậy. Mà máy xe không hề nổ, Mạnh cũng không nhìn thấy nó rời khỏi chỗ khi nãy. Vậy thì tại sao chỉ trong một cái hoa mắt mà cả một chiếc xe khổng lồ to đùng như vậy đã biến mất đi đâu được?
Một điều nữa khiến Mạnh càng sợ hãi hơn cả. Đó chính là cái giọng nói, cái âm thanh ấy, và chính xác là cái vóc người ấy. Mạnh đã có thể nhận ra người đó là ai.
Đó là ông Hậu, Đinh Xuân Hậu, người cùng làng của Mạnh, thời Mạnh mới gia nhập cánh lái xe không lâu, đi được với ông Hậu vài chuyến, thì chuyến hàng giáp tết cuối cùng. Chiếc xe tải xanh lá đậm của ông ta bị đổ đèo. Cả người cả xe đều rớt xuống vực, ông Hậu chết mất xác.
Mà chiếc xe màu xanh lá vừa rồi, thật kinh khủng làm sao, bởi Mạnh nhận ra đó chính là chiếc xe mà vài năm trước đây anh đã có dịp được đi chung với ông Hậu và ngồi trên nó. Đặc điểm của chiếc xe đó như thế nào anh vẫn còn nhớ rất rõ, bởi ông Hậu là một người kĩ lưỡng cẩn thận, chiếc xe của ông ta lúc nào cũng thật bóng bẩy sáng loáng. Đặc biệt là cái kính cabin xe thì bao giờ cũng mở hé một lỗ để cho ông Hậu hút thuốc lá, cùng với cái thùng xe bị móp một miếng ở mé phải do va quyệt.
Một điều khủng khiếp nữa, là trước khi Mạnh cảm thấy hoa mắt và choáng váng bởi giọng nói rất quen kia. Thì anh chợt mường tượng nhớ ra được lúc đó cái bóng đen lùi lũi chợt thò ra khỏi cửa kính xe, để lộ ra một khuôn mặt xám ngắt cực kỳ quen thuộc, đó chính là ông Hậu.
Đây là lần đầu tiên Mạnh có cảm giác thấy sợ hãi như vậy, vốn là một người gan dạ, trước đây Mạnh chưa biết sợ ma là cái gì. Nhưng có lẽ sau lần này thì anh phải cảm thấy hãi thật.
Mạnh không dám dừng lại lâu hơn, anh nhanh chóng rồi ga khởi động xe phóng thẳng khỏi chỗ này.
Còn tiếp....
---------
Tác giả: Ngạ Quỷ
Thực hiện chương trình: Nhím Xù nhóm sản xuất RadioMe
Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!
Nàng hầu trẻ - Phần 6
Người ta bảo rằng trong con người của Hường có một phần hồn của Xuyến. Và chính Xuyến chớ không phải Hường, mới là người cai quản sản nghiệp nhà họ Bành. Họ phải trả giá cho những tội ác từng gây ra.
Nàng hầu trẻ - Phần 5
Ả ta nghiến răng và thuận tay tung mạnh bà mẹ chồng lên cao như tung một quả bóng. Khi rơi xuống, thay vì rớt trên sàn nhà, bà Bành lạt bị vướng vào sợi dây giăng mùng. Bình thường sợi dây ấy chỉ đủ giăng chiếc mùng nhẹ tênh,...
Nàng hầu trẻ - Phần 4
Một tiếng thét vang lên, vừa lúc Minh Nguyệt lảo đảo, lui mấy bước. Trước mặt y thị không phải là con người hầu bình thường, mà là người với gương mặt trơ xương. Một chiếc đầu lâu trên thân mình bằng xương bằng thịt!
Nàng hầu trẻ - Phần 3
Tiếng kêu của nó vọng lên trong đêm trường, nghe thê lương, đau lòng... Nhưng trước sau gì cũng chẳng có ai đến cứu. Mặc dù trong ngôi nhà lớn đó lúc ấy có nhiều người nghe và hiểu chuyện, nhưng vì sợ uy quyền của vợ Hai Tường, nên...
Nàng hầu trẻ - Phần 1
Năm đó xảy ra nạn đói tràn lan khắp nơi. Ngoại trừ những nhà giàu, còn hàng dân lao động bình thường đều khổ sở chạy tìm miếng ăn từng bữa mà cũng không đủ.
Truyền thuyết ma trùng - Phần 5
Đang lúc anh xoay người chuẩn bị tiếp tục bám theo gã đàn ông kia, thì bất chợt cả thân người gã ta lại lừ lừ quay lại.
Truyền thuyết ma trùng - Phần 4
Hỡi ôi, cái gương mặt bà cụ sao có đôi mắt đen sì sì, miệng bà ta đang mở ra nhe răng nanh dài nhếch mép đầy kinh tởm.
Truyền thuyết ma trùng - Phần 3
- Tôi nói các đồng chí ở trên huyện lại không tin, lại cho là dân Vũ Thôn chúng tôi mê tín, chứ quả thực là chuyện này có thật. Nó được để lại cái tục này từ thời cụ cố tôi kia, cho đến bây giờ thì cũng chưa...
Hạnh phúc vẫn luôn dành cho em, người đàn bà làm mẹ đơn thân!
“Nếu hôn nhân là địa ngục, nếu đàn ông quá bội bạc, hãy mạnh dạn là mẹ đơn thân đi em…”
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...