Con đường Âm Phủ - Phần 5

Thể hiện : Bông Bông,Nhím Xù
Tác giả : Ngạ Quỷ
03-10-2017
  0   3401

Năm hôm sau, những người bạn của Thu Quyên đều đã góp mặt đầu đủ ở kho công ty của Mạnh. Mạnh cử hẳn một chuyến xe hành khách của công ty để bảo trợ cho chuyến đi lần này của đám trẻ. Đồng thời, anh còn là người đích thân lái chiếc xe ấy để đưa chúng đi trên chuyến hành trình lần này.

 

Chuyến xe bắt đầu khởi hành, con đường Trường sơn xưa cũ năm nào dần dần hiện ra trước mắt đoàn người.

 

Mạnh rất quen thuộc tuyến đường này nên lái xe rất bắt đường. Không những vậy anh lại còn có thể tìm được những điểm đến lý thú dành cho lũ trẻ trên khắp chuyến đi, khiến chúng trên khắp chuyến đi cứ luôn khen ngợi anh không ngớt.

 

- Chú Mạnh, không ngờ đường Trường sơn này toàn cây với cối, mà lại có lắm chuyện hay li kì thật đấy!

 

Tuấn, một người bạn của Thu Quyên từ đầu đến cuối chuyến đi liên tục nịnh nọt Mạnh khiến Mạnh vui vẻ. Nghe đứa trẻ thích thú khen ngợi, Mạnh khách sao gật đầu nói:

 

- Thì chú cũng biết ít thôi, quan trọng là hồi trẻ có đi nhiều qua chỗ này, nên nghe dân ven đường kể mãi thành ra cũng quen đi ấy mà!

 

Mạnh nói xong, lại chăm chú tiếp tục vào việc lái xe. Tuấn hứng thú dạt dào hỏi:

 

- Ngoài mấy chuyện các chiến sĩ hy sinh, rồi tục lệ của người bản xứ. Chú còn biết chỗ nào hay hay li kì nữa không chú?

 

Mạnh trả lời:

 

- Hay hay thì không, nhưng mà li kỳ thì có nhiều đấy! Đoạn nữa sắp đến một chỗ, chú dừng lại sẽ kể cho các cháu nghe...

 

Tuấn hưng phấn hỏi:

 

- Dạ, chỗ đó có lớn không chú?

 

Mạnh lắc đầu nói:

 

- Lớn thì không lớn, mà cũng rộng vừa đủ!

 

Mạnh tiếp tục lái xe, đồng thời nhấn ga, dồn tốc độ cho xe lao nhanh để có thể leo lên dốc con đèo một cách dễ dàng.

 

Chiếc xe lao vùn vụt lên tới tận đỉnh đèo, từng khu bia mộ năm xưa Mạnh từng nhìn thấy khi sạt núi dần hiện ra.

 

Chiếc xe đi tới chỗ này liền giảm dần vận tốc, đi chầm chậm ngược trở lại. Chiếc xe dừng hẳn bánh, đoàn người gồm mười ba người đều bước xuống xe.

 

Mạnh cầm trong tay bó nhang, chậm rãi đi đến gần một ngôi mộ, thắp lên cây nến rồi đốt hết nhang trong bó nhang cho cháy đều. Sau đó, anh tỉ mỉ đi đến từng ngôi miếu cắm nhang không sót một ngôi miếu nào.

 

So với hai mươi năm trước đây, số miếu ở đây có vẻ chỉ tăng lên chứ không hề ít đi. Một số ngôi miếu chắc là do thời gian quá lâu không có người trùng tu, nên chỉ còn là những lớp gạch vụn, thậm chí bát nhang cũng chẳng còn, khiến Mạnh buộc chỉ có thể cắm cây nhang lên nền đất.

 

Cắm xong hết lượt bó nhang không còn bó nào, Mạnh lẩm rẩm khấn bái trong miệng. Đám người Tuấn, Thu Quyên không hiểu tại sao Mạnh lại là như vậy, nhưng cũng chắp tay vờ khấn theo.

 

 

Chờ cho Mạnh ngừng hẳn khấn vái, Tuấn bắt đầu chạy đến bên cạnh Mạnh hỏi dồn:

 

- Chỗ này vì sao lại có nhiều ngôi miếu thờ thế hả chú?

 

- Đúng vậy, tại sao lại có nhiều miếu thờ thế chú?

 

Cả đám trẻ nhao nhao lên đồng thanh hỏi:

 

- Mạnh gật gù, ngồi xuống bên thềm một hòn đá nghĩ chân cạnh một ngôi miếu rồi thở dài nói:

 

- Họ đều là những người lái xe, trong số này còn có cả những người bạn của chú năm xưa cũng chết tại đây. Là vì con đèo này quá mức nguy hiểm, nên đã xảy ra không ít vụ tai nạn ở chỗ này. Số người chết tại đây cứ ngày một tăng lên, nếu chú đoán không nhầm, thì so với hai mươi năm trước, số lượng miếu thờ ở đây đã tăng lên gấp ba lần rồi!

 

Cả đám trẻ nghe xong liền trầm trồ, chúng vừa tiếc thương cho những người đã chết ở đây vì tai nạn, nhưng cũng rất hiếu kỳ muốn tìm hiểu nguyên nhân sâu xa trong chuyện này.

 

Mạnh kể một vài vụ đổ đèo mà anh từng biết cho đám trẻ, thậm chí còn kể cả cái vụ mà anh đã suýt chết, may mắn thoát chết và người đồng bạn của anh thì không qua khỏi.

 

Mạnh châm một điếu thuốc lá, bắt đầu chậm rãi kể:

 

- Chú với cậu Thân ấy là bạn đồng hao, sau khi học hết trường làng là cả hai anh em bỏ dở không theo học nữa, mà bỏ đi làm lái xe thuê trên thành phố. Mấy năm thì cậu Thân tậu được xe riêng, mời chú về đi chung. Rồi cái đợt tháng bảy năm ấy, xui rủi thế nào mà gặp đúng cơn bão, nếu là mưa bình thường thì không sao. Chú Thân đi lên đến đoạn đèo này thì xe bị gió thổi bật tung nắp cabin, chú ấy hoảng quá không cứng tay, nên quẹo lái khiến cả chiếc xe lao hẳn xuống vực...

 

Tuấn thở dài một chặp, rồi lại hỏi tiếp:

 

- Tội nghiệp chú ấy, vậy sao mà chú thoát được?

 

Mạnh kể:

 

- Lúc ấy cái nắp cabin bay lên, chú linh tính không hay, nên theo phản xạ thì ngay lập tức lúc ấy mở cửa xe cứ nhảy bừa ra ngoài. Mưa gió có nhìn thấy cái gì đâu, lá cây bay tung mù mịt, may thay lúc ấy cái hướng chú nhảy nó không phải là vực sâu, chứ không thì chắc giờ này cũng không thể ngồi đây với các cháu.

 

Mạnh kể xong, liền dập tắt điều thuốc lá sau đó cười nói tiếp:

 

- Nhưng thôi hôm nay kể đến đây thôi, trời tối rồi. Chú sẽ đưa các cháu đến một nơi...

 

Nghe Mạnh nói vậy, lũ trẻ đều gật đầu đồng ý, Mạnh đi đâu thì chúng sẽ đi theo đó.

 

Mạnh nổ máy xe tô, rồi bắt đầu rẽ lái hướng vào lối đường mòn ngay trước đám bia miếu thờ những người xấu số.

 

Chuyện gì đến rồi cũng phải đến, Mạnh đã quyết định đêm nay là đêm cuối cùng dành cho Thu Quyên, đứa con gái đầu lòng của anh. Trên chuyến đi này, những loại ác mộng liên tục xuất hiện, dằn vặt Mạnh hằng đêm khiến anh không thể tiếp tục chờ thêm được nữa. Nếu chịu đựng thêm một ngày Mạnh sẽ phải căng não đến chết.

 

Trời đêm bắt đầu phủ xuống con đường mòn ấy, con đường mòn vẫn giống như năm xưa với chằng chịt những bụi cây ven đường, cách nhau với một đoạn khoảng cách nhất định.

 

Đám cây gai bụi tua tủa chắn đứng đường chiếc xe đi khiến tấm nhìn khó nhìn hơn nhiều. Vẫn con đường ma quái ấy, và quả nhiên một lát sau vẫn có một vệt sáng li kì dần xuất hiện ở ít cuối đường.

 

Mạnh nhìn vào vệt sáng ấy, ánh mắt xa xăm mà mang mác buồn. Trong đầu anh còn đột nhiên bốc lên một loại cảm giác kinh tởm nào đó. Đi thêm một đoạn nữa, chợt Mạnh thấy có một cái bóng đen thấp thoáng bên vệ đường, bóng đen đờ đẫn lướt qua lướt lại trốn tranh trong những bụi cây.

 

Mạnh nhìn thấy bóng đen ấy, liền lập tức đoán được ra ngay đó là thứ gì. Hẳn là nó chính là loài sinh vật dẫn người sống đến thế giới đã chết, mà trước đây Mạnh đã từng có dịp được gặp một lần, chính nó đã làm bẹp cái nóc cabin xe của anh năm xưa.

 

Loài sinh vật này đã bắt đầu xuất hiện, chứng tỏ là từ đây đến chỗ bà già kia còn cách không xa nữa thôi.

 

Còn tiếp....

 

---------

 

Tác giả: Ngạ Quỷ

 

Thực hiện chương trình: Nhím Xù, Bông Bông nhóm sản xuất RadioMe

 

Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 6

Người ta bảo rằng trong con người của Hường có một phần hồn của Xuyến. Và chính Xuyến chớ không phải Hường, mới là người cai quản sản nghiệp nhà họ Bành. Họ phải trả giá cho những tội ác từng gây ra.

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 5

Ả ta nghiến răng và thuận tay tung mạnh bà mẹ chồng lên cao như tung một quả bóng. Khi rơi xuống, thay vì rớt trên sàn nhà, bà Bành lạt bị vướng vào sợi dây giăng mùng. Bình thường sợi dây ấy chỉ đủ giăng chiếc mùng nhẹ tênh,...

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 4

Một tiếng thét vang lên, vừa lúc Minh Nguyệt lảo đảo, lui mấy bước. Trước mặt y thị không phải là con người hầu bình thường, mà là người với gương mặt trơ xương. Một chiếc đầu lâu trên thân mình bằng xương bằng thịt!

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 3

Tiếng kêu của nó vọng lên trong đêm trường, nghe thê lương, đau lòng... Nhưng trước sau gì cũng chẳng có ai đến cứu. Mặc dù trong ngôi nhà lớn đó lúc ấy có nhiều người nghe và hiểu chuyện, nhưng vì sợ uy quyền của vợ Hai Tường, nên...

Giọng đọc: Thu Trang

Nàng hầu trẻ - Phần 1

Năm đó xảy ra nạn đói tràn lan khắp nơi. Ngoại trừ những nhà giàu, còn hàng dân lao động bình thường đều khổ sở chạy tìm miếng ăn từng bữa mà cũng không đủ.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Quỷ

Truyền thuyết ma trùng - Phần 5

Đang lúc anh xoay người chuẩn bị tiếp tục bám theo gã đàn ông kia, thì bất chợt cả thân người gã ta lại lừ lừ quay lại.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Qủy

Truyền thuyết ma trùng - Phần 4

Hỡi ôi, cái gương mặt bà cụ sao có đôi mắt đen sì sì, miệng bà ta đang mở ra nhe răng nanh dài nhếch mép đầy kinh tởm.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Qủy

Truyền thuyết ma trùng - Phần 3

- Tôi nói các đồng chí ở trên huyện lại không tin, lại cho là dân Vũ Thôn chúng tôi mê tín, chứ quả thực là chuyện này có thật. Nó được để lại cái tục này từ thời cụ cố tôi kia, cho đến bây giờ thì cũng chưa...

Youtube

Facebook Fanpage

1