Đêm Định Mệnh - Phần 1

29-01-2016
  0   872


Xe lửa chạy tuyến Sài Gòn - Phan Rang khởi hành lúc 5 giờ chiều, đáng lẽ chạy khoảng 5 tiếng thì tới nơi, nhưng xảy ra tai nạn dọc đường, nên đến gần 12 giờ đêm xe chỉ mới đỗ lại ở ga Mương Mán.


Vị hành khách lớn tuổi ngồi cạnh Thái chẳng hiểu đi đâu lúc tàu dừng chờ thông đường, mà đến khi tàu chạy lại thì không thấy bóng bà ta. Người soát vé hỏi Thái:


- Anh có quan hệ gì với bà cụ ngồi ghế này không?


Thái lắc đầu:


- Không hề quen biết. Chắc là bà ta đi quanh đâu đấy. Hoặc là xuống đất chưa kịp lên?


Người soát vé tàu quả quyết:


- Lúc tàu dừng, hành khách không một ai được bước xuống, bởi nơi đây không phải là nhà ga.


- Vậy chắc bà ta còn ở nơi nào đó trên tàu này.


- Nhưng từ hơn một tiếng đồng hồ rồi, chúng tôi đã yêu cầu hành khách trở lại yên vị để tàu khởi hành mà không hề thấy bà ta. Chẳng biết...


Anh ta lo lắng bước đi về phía toa sau, vừa lầm bầm:


- Già cả rồi, ngồi đâu thì ngồi một chỗ, đi đâu cho mất công người ta...


Anh ta vừa đi khuất thì chợt Thái phát hiện chiếc giỏ xách của bà hành khách vẫn còn để dưới gầm, anh định kêu theo, nhưng tàu chạy lắc lư, tiếng hụ còi inh ỏi nên có gọi thì anh ta cũng không nghe. Thái tự nhủ:


- Để lát nữa anh ta trở lại mình báo cũng được.


Một giờ sau, tàu đến ga Tháp Chàm. Vừa thấy anh nhân viên soát vé trở lại, Thái báo:


- Chiếc giỏ của bà ấy còn đây!


Anh nhân viên bảo:


- Anh lấy đưa tôi xem, nếu đồ đạc trong đó quan trọng thì chắc chắn bà ta còn trên xe. Tôi đã báo cho an ninh tàu rồi, người ta đang tìm kiếm.


Thái cúi xuống định lấy cái giỏ xách lên, nhưng anh giật mình:


- Ủa, nó đâu rồi?


Thái tìm đến mấy phút mà chẳng thấy gì, đến khi xem lại túi xách của mình để trên kệ cũng chẳng thấy, anh hốt hoảng:


- Cả cái túi của tôi cũng đâu mất rồi?


Trong lúc Thái luýnh quýnh tìm cái giỏ của mình thì chợt có tiếng hô hoán của ai đó phía trước:


- Sao tôi lại ngồi đây? Tôi ngồi ở toa trước mà, tôi... tôi còn có vợ nữa, cô ấy...


- Tôi cũng vậy, con nhỏ tôi ngồi bên cạnh, sao bây giờ lại...


Mọi người nhốn nháo, làm cho mấy nhân viên soát vé, phục vụ tàu rối cả lên, họ người này hỏi người kia:


- Nãy giờ có ai xếp lại chỗ không?


Người tổ trưởng toa tàu nghiêm giọng nói:


- Ai cũng ngồi theo đúng số vé, làm sao có chuyện lộn xộn này được. Yêu cầu người nào bị xáo trộn chỗ thì tự đi tìm lại đúng chỗ của mình đi.


Một lát sau thì trật tự được vãn hồi. Có người từ toa cuối đã bị đổi lên toa giữa này, mà cả người thân đi cùng và họ đều không hiểu tại sao. Có người nói:


- Từ khi chạy đến lúc này tôi không hề rời khỏi ghế, kể cả đi vệ sinh cũng không, vậy mà sao lại xê dịch chỗ kỳ cục vậy?


Ai cũng thắc mắc, nhưng chẳng một ai tìm được câu trả lời thích đáng. Một cụ già ngồi sau băng ghế của Thái bảo khẽ:


- Ma quỷ gì đó cậu ơi!


Thái quay lại nhìn ông ta thì bắt gặp một nụ cười bí hiểm. Trông mặt ông ta quen quen. Thái tự hỏi, rồi cứ mãi thắc mắc, cho đến khi tàu dừng lại ở ga lúc nào anh không hay.


- Tới rồi anh ơi! Hành lý bị mất thì xuống ga sẽ có người hướng dẫn anh cách khiếu nại.


Thái vừa đứng dậy đã kêu lên:


- Kìa, bà cụ.


Anh nhìn thấy bà hành khách già biến mất lúc nãy, giờ đang xách hai tay hai cái giỏ, trong đó có cả giỏ của mình!


- Bà ta!


Thái phóng thật nhanh xuống tàu, đuổi theo bóng bà cụ mà anh vừa thoáng thấy. Anh nghĩ mình sẽ bắt kịp dễ dàng, bởi bà ta đi khá chậm, nhưng đã ra khỏi khu vực nhà ga rồi mà Thái vẫn không tài nào vượt lên trước được. Rồi nháy mắt đã không còn thấy bóng bà ta nữa!


Vừa mệt vừa bực bội, Thái gắt lên:


- Công cốc!


Trong túi xách hầu như chứa hết những gì cần cho chuyến du lịch này, từ quần áo, giấy tờ đến tiền bạc. Hiện giờ túi quần của Thái chỉ còn lại mấy đồng tiền lẻ...


- Người lịch sự thế kia mà đi nghênh ngang giữa đường, bộ chán sống rồi sao hả?


Câu hỏi của ai đó khiến cho Thái giật mình và phát hiện ra trong lúc bực dọc anh đã đi giữa đường và đúng là đang cản ngay trước đầu chiếc xe du lịch.


- Xin lỗi.


Thái bước vội vào lề, nhưng khi vừa đặt chân lên lề thì anh đã nghe tiếng còi xe ngay phía sau lưng. Nhìn lại anh không khỏi ngạc nhiên, vì đó là chiếc xe mà anh vừa cản đường. Người trên xe đưa tay ra vẫy, vừa lên tiếng:


- Anh về đâu tôi cho quá giang!


Một giọng nói của con gái rất trong trẻo! Thái hơi bối rối:


- Tôi... tôi...


Chiếc xe dừng hẳn lại và một cô gái ngồi ở tay lái ló đầu ra:


- Không còn tiền trong túi thì chỉ có nước ngủ hè ngủ chợ thôi, lên đi!


Cửa xe phía trước mở ra, Thái hơi ngập ngừng, nhưng rồi cũng bước lên. Lúc này anh mới đưa mắt nhìn và gần như bàng hoàng khi nhận ra người lái xe là một cô gái đẹp đến nỗi Thái không thể nào tin vào mắt mình. Anh lắp bắp:


- Cô... cô...


Cô gái chỉ tay ra sau xe:


- Anh nhìn xem, có phải cái túi kia là của anh không?


Thái nhìn lại và kêu lên:


- Phải rồi, túi của tôi!


- Và còn có cả túi của bà lão nữa chứ!


Câu nói khiến Thái càng ngơ ngác, bởi bên cạnh túi của anh, có cả chiếc túi màu nâu mà lúc nãy anh nhìn thấy trên xe lửa!


- Sao... sao nó lại ở đây?


Không trả lời, cô gái nhấn ga cho chiếc xe hơi vọt nhanh về phía trước. Lát sau Thái đã nhìn thấy phong cảnh ngoại ô. Anh ngạc nhiên hỏi:


- Cô đi đâu vậy?


Nàng lại cười:


- Chứ không phải anh muốn đi tìm một người bạn thôn Vĩnh Phong sao?


Thái sửng sốt:


- Sao cô biết?


- Không phải anh đã nói chuyện với bà lão ngồi bên cạnh về mục đích chuyến đi này sao?


- Thế... cô là...


- Anh nói chuvện không nhỏ và người khác nghe được, đâu có gì lạ!


Trước hành tung kỳ lạ của cô nàng, Thái hơi lúng túng:


- Vậy ra cô có mặt trên xe lửa lúc nãy?


Cô nàng lại cười thành tiếng:


- Anh nghĩ một người vừa ngồi xe lửa lại vừa lái xe hơi được sao?


- Vậy tại sao cô biết tôi nói chuyện với bà cụ?

 

Youtube

Facebook Fanpage

1