Đếm thời gian qua những mùa gió thổi - Phần 2
08-07-2016
0
772
Con đi rồi, gió cứ nhắc con hoài... Gió nhắc tới mùa trăng sao con không còn ra đồng để nghe gió thổi rì rào qua những kẽ lá...
Sáng hôm ấy, ông lão thấy bà lão cứ đi đi lại lại ngoài sân vẻ bồn chồn...
- Có chuyện gì mà bà có vẻ sốt ruột vậy hả?
Bà lão nghiêng ngó, rồi mỉm cười:
- Thằng Hiếu nhà mình sắp về rồi ông ơi!
- Ai bảo với bà như vậy? – Ông lão không tin, nhưng nét mặt run run xúc động.
- Tôi nghe gió nói... Gió mùa nói với tôi là thằng Hiếu sắp về rồi đó ông ơi!
- Gió nói? Bà lại lẩm cẩm mất rồi – Ông lão thở dài - Ừ, thì tôi cũng nghe gió nói chuyện nắng, chuyện mưa, chuyện mùa màng, chuyện cây cối… Ví dụ như hơn một tuần nay, nhờ gió mang mùi bắp chín đến nên tôi mới đi thu hoạch bắp về đây nè… Nhưng mà, gió nói chuyện với bà về thằng Hiếu thì tôi không tin…Gió nói sao với bà về thằng Hiếu, bà nói tôi nghe thử coi?
- Thì đó, ông không nghe gì sao? Mùi ổi chín. Thằng Hiếu thích nhất là ổi chín. Ông nhớ lại đi, từ ngày thằng Hiếu bỏ nhà ra đi, có bao giờ mình nghe gió mang mùi ổi đến bao giờ đâu… Giờ, chắc gió biết thằng Hiếu sắp quay về, nên báo hiệu trước đó.
Trưa hôm sau, ông lão thấy người đàn bà níu tay áo, dẫn về một người lạ. Nhìn chàng thanh niên, ông lão xuýt giật mình gọi tên con, nhưng rồi kịp trấn tĩnh lại, ngậm ngùi…
- Tôi tìm thấy anh ấy, nhưng anh ấy nhất quyết không chịu nhận mình là Hiếu. Mặc kệ, tôi phải dẫn bằng được về đây, để xem anh còn chối được nữa không?
Ông lão lắc đầu, thở dài:
- Con nhầm rồi! Xin lỗi người ta, để cho người ta đi đi!
- Sao lại thế? Tôi không hiểu?
- Thằng Hiếu… Nó mất rồi con ạ. Mất cách đây 5 năm cơ, trên đường ray này. Cũng tại ta! Tại chúng ta nghèo quá, không cưới được vợ cho nó. Người ta tham vàng bỏ ngãi… Nó buồn quá, đứng trên đường ray. Rồi tàu lao đến, nó chẳng buồn tránh, cứ để cho cả khối sắt khổng lồ ấy đè lên mình. Cái thằng… Có lớn mà chẳng có khôn! Sao mà dại dột quá, Hiếu ơi!
Ông lão khóc nấc lên, mắt hoe hoe đỏ. Nước mắt chẳng thể chảy ra. Bao nhiêu nước mắt trong đời nhỏ xuống, cạn cả rồi.
- Nó bỏ tôi và bà ấy đi khi đang gió mùa, cũng như thế này đây… - Giọng ông lão trầm buồn – Kể từ đó, vì nhớ thương con mà bà ấy trở nên lẩn thẩn như thế, lúc nào cũng tin nó chưa chết, chỉ theo chuyến tàu đi xa… Rồi chiều nào bà ấy cũng ra bến đứng ngóng, ngóng hoài, ngóng mãi; ngày qua ngày, tháng qua tháng … mà không bao giờ tuyệt vọng!
Người đàn bà lặng người, khẽ buông tay áo chàng thanh niên ra. Đúng lúc ấy, bà lão trở về từ phía dòng sông. Thau quần áo trên tay bà rơi phịch xuống đất. Bà ngẩn người ra, rồi luống cuống chạy lại, ôm chầm lấy người thanh niên:
- Mày đã về rồi đấy hả con? Tao biết mà… Tao và ông ấy chỉ có mỗi mình mày, thương mày như thế, mày bỏ đi sao đành, đúng không? Về là tốt, về là tốt rồi!
Rồi bà lão líu ríu như trẻ nhỏ:
- Về lần này là không được đi nữa nghe con! Con đi rồi, gió cứ nhắc con hoài... Gió nhắc tới mùa trăng sao con không còn ra đồng để nghe gió thổi rì rào qua những kẽ lá… Gió hỏi sao không còn thấy con để đầu trần đi dọc theo những đường ray… Gió hỏi mẹ sao những chiếc áo mẹ phơi không còn có mùi mồ hôi của con nữa… Con coi, con đi lâu quá, những chiếc áo của con mẹ cứ đem ra ngắm nghía hoài, riết rồi mùi mồ hôi của con cũng không còn nữa…
Rồi bà lão quay sang phía người đàn bà nọ, mỉm cười:
- Tao đã dấm sẵn cho mày một mối rồi… Đấy, nó đang đứng cạnh mày ấy. Con bé hiền lành, tốt tính lắm! Nó không sinh được con đâu. Nhưng không sao, chỉ cần bốn người chúng ta sống vui vẻ với nhau là được rồi, phải vậy không?
- Con… Cho con xin lỗi!
Chàng thanh niên bất ngờ bật khóc trên vai bà lão khiến ông lão và người đàn bà ngỡ ngàng…
Người thanh niên ấy sẽ phải ra đi, vì anh còn cuộc sống riêng của mình. Người đàn bà thì ở lại, chọn ngôi nhà nhỏ ấy làm nơi dừng chân cho cuộc đời của mình.
Nhưng năm nào cũng vậy, khi đài phát thanh báo chuẩn bị có gió mùa về, anh lại trở lại ghé thăm ông lão và bà lão, nán lại một vài ngày rồi mới quyến luyến ra đi…
Hai năm sau bà lão mất. Ông lão buồn rầu thương nhớ, cũng ốm liệt giường, rồi mất theo. Khi người thanh niên trở lại, chỉ còn hai nấm mồ lạnh cô đơn nằm lặng lẽ giữa cánh đồng, trong gió mùa lạnh lùng và hoang hoải thổi mãi trên những đường ray…
Một ngày, người đàn bà chợt nghe trong gió thoảng hương ổi chín...
Nguồn: blogradio
- Có chuyện gì mà bà có vẻ sốt ruột vậy hả?
Bà lão nghiêng ngó, rồi mỉm cười:
- Thằng Hiếu nhà mình sắp về rồi ông ơi!
- Ai bảo với bà như vậy? – Ông lão không tin, nhưng nét mặt run run xúc động.
- Tôi nghe gió nói... Gió mùa nói với tôi là thằng Hiếu sắp về rồi đó ông ơi!
- Gió nói? Bà lại lẩm cẩm mất rồi – Ông lão thở dài - Ừ, thì tôi cũng nghe gió nói chuyện nắng, chuyện mưa, chuyện mùa màng, chuyện cây cối… Ví dụ như hơn một tuần nay, nhờ gió mang mùi bắp chín đến nên tôi mới đi thu hoạch bắp về đây nè… Nhưng mà, gió nói chuyện với bà về thằng Hiếu thì tôi không tin…Gió nói sao với bà về thằng Hiếu, bà nói tôi nghe thử coi?
- Thì đó, ông không nghe gì sao? Mùi ổi chín. Thằng Hiếu thích nhất là ổi chín. Ông nhớ lại đi, từ ngày thằng Hiếu bỏ nhà ra đi, có bao giờ mình nghe gió mang mùi ổi đến bao giờ đâu… Giờ, chắc gió biết thằng Hiếu sắp quay về, nên báo hiệu trước đó.
Trưa hôm sau, ông lão thấy người đàn bà níu tay áo, dẫn về một người lạ. Nhìn chàng thanh niên, ông lão xuýt giật mình gọi tên con, nhưng rồi kịp trấn tĩnh lại, ngậm ngùi…
- Tôi tìm thấy anh ấy, nhưng anh ấy nhất quyết không chịu nhận mình là Hiếu. Mặc kệ, tôi phải dẫn bằng được về đây, để xem anh còn chối được nữa không?
Ông lão lắc đầu, thở dài:
- Con nhầm rồi! Xin lỗi người ta, để cho người ta đi đi!
- Sao lại thế? Tôi không hiểu?
- Thằng Hiếu… Nó mất rồi con ạ. Mất cách đây 5 năm cơ, trên đường ray này. Cũng tại ta! Tại chúng ta nghèo quá, không cưới được vợ cho nó. Người ta tham vàng bỏ ngãi… Nó buồn quá, đứng trên đường ray. Rồi tàu lao đến, nó chẳng buồn tránh, cứ để cho cả khối sắt khổng lồ ấy đè lên mình. Cái thằng… Có lớn mà chẳng có khôn! Sao mà dại dột quá, Hiếu ơi!
Ông lão khóc nấc lên, mắt hoe hoe đỏ. Nước mắt chẳng thể chảy ra. Bao nhiêu nước mắt trong đời nhỏ xuống, cạn cả rồi.
- Nó bỏ tôi và bà ấy đi khi đang gió mùa, cũng như thế này đây… - Giọng ông lão trầm buồn – Kể từ đó, vì nhớ thương con mà bà ấy trở nên lẩn thẩn như thế, lúc nào cũng tin nó chưa chết, chỉ theo chuyến tàu đi xa… Rồi chiều nào bà ấy cũng ra bến đứng ngóng, ngóng hoài, ngóng mãi; ngày qua ngày, tháng qua tháng … mà không bao giờ tuyệt vọng!
Người đàn bà lặng người, khẽ buông tay áo chàng thanh niên ra. Đúng lúc ấy, bà lão trở về từ phía dòng sông. Thau quần áo trên tay bà rơi phịch xuống đất. Bà ngẩn người ra, rồi luống cuống chạy lại, ôm chầm lấy người thanh niên:
- Mày đã về rồi đấy hả con? Tao biết mà… Tao và ông ấy chỉ có mỗi mình mày, thương mày như thế, mày bỏ đi sao đành, đúng không? Về là tốt, về là tốt rồi!
Rồi bà lão líu ríu như trẻ nhỏ:
- Về lần này là không được đi nữa nghe con! Con đi rồi, gió cứ nhắc con hoài... Gió nhắc tới mùa trăng sao con không còn ra đồng để nghe gió thổi rì rào qua những kẽ lá… Gió hỏi sao không còn thấy con để đầu trần đi dọc theo những đường ray… Gió hỏi mẹ sao những chiếc áo mẹ phơi không còn có mùi mồ hôi của con nữa… Con coi, con đi lâu quá, những chiếc áo của con mẹ cứ đem ra ngắm nghía hoài, riết rồi mùi mồ hôi của con cũng không còn nữa…
Rồi bà lão quay sang phía người đàn bà nọ, mỉm cười:
- Tao đã dấm sẵn cho mày một mối rồi… Đấy, nó đang đứng cạnh mày ấy. Con bé hiền lành, tốt tính lắm! Nó không sinh được con đâu. Nhưng không sao, chỉ cần bốn người chúng ta sống vui vẻ với nhau là được rồi, phải vậy không?
- Con… Cho con xin lỗi!
Chàng thanh niên bất ngờ bật khóc trên vai bà lão khiến ông lão và người đàn bà ngỡ ngàng…
Người thanh niên ấy sẽ phải ra đi, vì anh còn cuộc sống riêng của mình. Người đàn bà thì ở lại, chọn ngôi nhà nhỏ ấy làm nơi dừng chân cho cuộc đời của mình.
Nhưng năm nào cũng vậy, khi đài phát thanh báo chuẩn bị có gió mùa về, anh lại trở lại ghé thăm ông lão và bà lão, nán lại một vài ngày rồi mới quyến luyến ra đi…
Hai năm sau bà lão mất. Ông lão buồn rầu thương nhớ, cũng ốm liệt giường, rồi mất theo. Khi người thanh niên trở lại, chỉ còn hai nấm mồ lạnh cô đơn nằm lặng lẽ giữa cánh đồng, trong gió mùa lạnh lùng và hoang hoải thổi mãi trên những đường ray…
Một ngày, người đàn bà chợt nghe trong gió thoảng hương ổi chín...
Nguồn: blogradio
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...