Giấc mơ của nàng tiên cá - Phần 2
Ngọn lửa bùng lên, liếm ngọt, thiêu rụi từng trang giấy, thiêu cả ước mơ tình yêu và hy vọng bao năm. Lửa cháy rừng rực, nóng rẫy. Mí mắt cô cũng nóng lên, ướt đẫm.
Một tuần sau, một buổi tối anh rủ cô đi dạo. Hai người lững thững dạo qua con phố nhỏ xào xạc tán me, ánh đèn đường vàng nhạt soi hai chiếc bóng đổ dài. Trên bầu trời, ngàn sao lấp lánh, trải dài gần như vô tận. Và từ những căn nhà kín đáo hai bên đường, mùi thơm của dạ hương, của nhài trắng, của quỳnh hương tỏa ra vấn vít, nồng nàn.
Cô cảm thấy lạ lùng, từ lúc bắt đầu anh gần như chỉ im lặng, đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Cô lo anh có tâm sự nên cũng không dám hỏi nhiều. Đột nhiên anh dừng lại, quăng mẩu thuốc ra xa, quay đầu nhìn cô. Mắt anh sẫm tối, sâu không thấy đáy phản chiếu vào đôi mắt ngây thơ, trong như biển cả của cô.
- Hải!
- Vâng?
- Em đừng đợi anh nữa được không?
Giọng anh đều đều, trơn nhẵn như mặt sỏi. Cô hỏi lại, run run.
- Tại sao?
- Với anh, em mãi mãi là người thân, là em gái nhỏ của anh. Không gì thay thế nhưng cũng không thay đổi được.
- Em biết. Nên em tình nguyện chờ cho đến…
Cô vô thức đáp lời, cảm thấy mặt đất dưới chân dường như chao đảo.
Anh lắc đầu, vươn bàn tay to lớn ra nắm lấy tay cô:
- Anh xin lỗi. Anh biết điều này là tàn nhẫn nhưng xin em hiểu anh. Em là em gái anh, anh thực sự mong em được hạnh phúc. Chúng ta không thể vì…
Anh ngừng lại rồi dứt khoát nói tiếp:
- …Vì anh đã tìm được cô gái anh muốn gắn bó cả đời.
Mặt đất không còn chao đảo nữa nhưng trong bóng tối hương hoa ngọt lịm dường như quánh lại, sắc đến đau nhói.
Ngày anh dẫn người yêu về nhà ra mắt, cô nép ở một góc, lặng lẽ nhìn trộm cô gái kia. Cô ấy hiện ra, dịu dàng xinh đẹp, được bao bọc trong ánh mắt và nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của anh. Cô đứng lặng im, nghe nước mắt rơi xuống. Cuối cùng cô cũng chỉ là nàng tiên cá nhỏ, hoàng tử dù có gần gũi cô đến mấy thì cuối cùng vẫn sẽ lựa chọn công chúa, nàng công chúa không phải là cô.
Cô một mình ra biển. Ngồi ngoài bờ biển suốt một ngày, lòng cô cũng như biển kia, nổi sóng không ngừng. Mặt biển đen như mực, không có lâu đài thuỷ tinh, không có vua Thuỷ Tề, càng không có nàng tiên cá truyền thuyết. Cô nghĩ tới nàng tiên cá nhỏ, nghĩ tới cái đau như kim châm mỗi lần cô ấy bước đi, nghĩ tới tình yêu âm thầm mãnh liệt của cô ấy, nghĩ tới những giọt nước mắt cô ấy vĩnh viễn không thể rơi, nghĩ tới thể xác tan thành bọt biển và linh hồn phiêu du vô định của cô ấy.
Gió lồng lộng mãnh liệt, thổi rối mái tóc dài, thổi khô hai khoé mắt đỏ hoe của cô. Cuối cùng cô chậm rãi đứng dậy, đi dọc bờ cát trở về. Cứ cách một đoạn cô lại bắt gặp những đôi tình nhân kề sát vào nhau, tay quấn lấy tay, môi quấn lấy môi. Cô cười khan một tiếng. Trên đời này đâu phải cô gái nào cũng là nàng tiên cá nhỏ, đúng không? Bước thêm mấy bước nghe thấy bên tai có tiếng thút thít nho nhỏ, cô bất giác dừng lại, lắng nghe. Một cô gái đang vùi mặt vào ngực chàng trai, nói bằng giọng thê lương:
- Em… sắp kết hôn…
- Anh ta là người thế nào?
- Là người tốt, rất tốt, xứng đáng để cho em gửi gắm cả cuộc đời.
Người con trai không nói gì, ôm cô gái vào lòng, hôn ghì lên môi. Cô gái đẩy anh ra, nói câu cuối cùng trước khi quay đi.
- Vĩnh biệt, em yêu anh!
Cô nhìn theo cô gái ấy, bởi cô nhận ra trong ánh đèn pha loé lên từ đường lớn, không thể nhầm lẫn, gương mặt người con gái được bao phủ bởi ánh mặt trời rực rỡ từ đôi mắt hoàng tử của cô.
“Đâm đi! Đâm đi! Cắm lưỡi dao vào tim hoàng tử rồi nàng sẽ được giải thoát.” - Tiếng ai đó hét lên với nàng tiên cá.
“Không” - Nàng run rẩy- “Chàng sẽ đau! Ta không nhẫn tâm!”
“Đừng do dự. Nàng không có lỗi gì cả. Hãy vì hạnh phúc của bản thân. Là hoàng tử nợ nàng, nợ nàng tình yêu, nợ nàng những năm tháng thanh xuân phí hoài.”
Nàng tiên cá nhỏ run run gật đầu, rồi nàng nắm lấy lưỡi dao, bước vào căn phòng của hoàng tử. Nàng vén rèm lên. Chàng nằm đó, cạnh công chúa của chàng, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc - đó là khuôn mặt mà nàng yêu nhất. Nàng đứng đó, lâu thật lâu, mắt nhìn chàng không dứt. Rồi chầm chậm, chầm chậm, nàng nâng lưỡi dao lên…
Mặt trời nhô lên khỏi mặt biển, tròn xoe, đỏ như viên hồng ngọc khổng lồ. Hải vươn tay về phía vầng thái dương, tựa như chào mừng, tựa như chua xót. Hôm nay là ngày cưới của Nhật, ngày anh bước khỏi giấc mơ của cô, mãi mãi. Cô nhắm mắt lại, trong đầu như có cuốn phim quay chậm, từng hình ảnh một lần lượt lướt qua rõ nét.
Đó là lần đầu tiên gặp mặt anh, anh gọi cô là nàng tiên cá nhỏ, ánh mắt linh lợi, tinh nghịch hút chặt cái nhìn của cô. Đó là lần anh nắm lấy bàn tay xây xước của cô, dịu dàng gọi cô là “nàng tiên cá nhỏ của anh”. Đó là lần cô ôm lấy anh, lấy hết dũng khí mà nói với anh rằng “em yêu anh” trong mùi quỳnh hương thơm nồng nhức nhối…
Cô cúi người, rút từ chiếc túi xách ra cuốn truyện cổ đã úa vàng, xé từng tờ từng tờ một rồi châm lửa đốt. Ngọn lửa bùng lên, liếm ngọt, thiêu rụi từng trang giấy, thiêu cả ước mơ tình yêu và hy vọng bao năm. Lửa cháy rừng rực, nóng rẫy. Mí mắt cô cũng nóng lên, ướt đẫm.
“Này nàng tiên cá, tôi sẽ không bao giờ nói nàng ngốc nữa.”
“Tại sao?”
“Vì tôi cũng giống như nàng, đều ném lưỡi dao của mình xuống biển.”
“Đừng buồn. Bởi ít nhất cô cũng đã có được một tình yêu chân thật quý giá, tình yêu xuất phát từ trái tim cô, của chính bản thân cô, thứ tình yêu vĩnh viễn không bao giờ mất đi.”
Biển vỗ sóng rầm rì. Dường như đâu đây văng vẳng có tiếng hát nhẹ nhàng của những người con gái không trung.
-------------
Nguồn: Đoàn Thị Hồng Thủy
Thực hiện chương trình: Nhím Xù - RadioMe Nối dài yêu thương
Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2
Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...
Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi
Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 1
Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1
Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 2
Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...
Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4
Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3
Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.
Hạnh phúc vẫn luôn dành cho em, người đàn bà làm mẹ đơn thân!
“Nếu hôn nhân là địa ngục, nếu đàn ông quá bội bạc, hãy mạnh dạn là mẹ đơn thân đi em…”
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...