Hoàng tử hạnh phúc

25-07-2016
  0   312
Ngày xửa, ngày xưa có một thành phố đông đúc dân cư. Cao cao trên một cột lớn tại quảng trường thành phố là bức tượng Hoàng Tử Hạnh Phúc. Người chàng được dát toàn vàng lá nguyên chất, đôi mắt là hai viên ngọc bích sáng ngời và trên chuôi kiếm gắn một viên hồng ngọc lấp lánh rực rỡ. Ai cũng phải trầm trồ thán phục.
 
  “Anh chàng đẹp như chiếc phong tiêu” – một trong những thành viên của Hội đồng Thành phố nhận xét vì muốn được tiếng là người có gu thẩm mỹ – “chỉ có điều hơi vô dụng.” – người này nói thêm, sợ thiên hạ sẽ đánh giá mình thiếu thực tế, mà ông ta thì đâu phải vậy.
 
  “Sao con không giống như Hoàng Tử Hạnh Phúc kia?” – bà mẹ khôn ngoan nói với đứa con đang khóc lóc vòi vĩnh – “Hoàng tử Hạnh Phúc không bao giờ khóc đòi bất cứ thứ gì.”
 
  “Thật mừng là trên đời này còn có người khá hạnh phúc” – gã chán đời lẩm bẩm khi nhìn chăm chăm vào bức tượng tuyệt mỹ.
 
  “Chàng trông giống như một thiên thần.” – mấy đứa trẻ từ viện mồ côi nói khi chúng bước ra khỏi nhà thờ trong bộ áo choàng không tay màu đỏ và quần yếm trắng tinh.
 
  “Sao các trò biết?” – thầy dạy toán nói – “Các trò chưa hề gặp thiên thần kia mà.”
 
  “A! Nhưng chúng con gặp rồi, trong giấc mơ ạ.” – bọn trẻ trả lời. Thầy giáo cau mày khó chịu vì ông không thể chấp nhận việc trẻ con mơ mộng viển vông.
 
   Một chú Én nhỏ bay ngang thành phố vào buổi tối nọ. Sáu tuần trước, bạn bè nó đã đi hết đến Ai Cập, chỉ còn mình nó ở lại vì tình yêu với nàng Sậy đẹp nhất trần đời. Đầu xuân, khi đang đuổi theo một chú bướm vàng khá lớn xuống gần dòng sông thì nó gặp nàng. Vòng eo thon thả kia quyến rũ đến mức nó phải dừng ngay lại để hỏi han chuyện trò.
 
  “Cho phép ta yêu nàng nhé?” – Én nói. Anh chàng là người thích đi thẳng vào vấn đề. Nàng Sậy liền cúi rạp mình. Thế là nó bay vòng vòng quanh nàng, dùng cánh chạm nước để tạo ra những gợn sóng bạc lăn tăn. Đây là kiểu tán tỉnh của Én và chuyện này kéo dài trong suốt mùa hè.
 
  “Đúng là trò theo đuổi lố bịch.” – các én khác rít rít – “Cô ta đã chẳng có tiền lại còn đến lắm họ hàng”. Quả thực, dòng sông đầy những sậy. Rồi mùa thu đến và chúng bay đi hết.
 
   Sau khi bạn bè đi rồi, Én ta cô đơn và bắt đầu thấy mệt mỏi với nàng thơ của mình. “Nàng ta chẳng nói năng gì. Và ta e người này khá lẳng lơ vì nàng thường xuyên đùa cợt với bọn gió”. Theo lẽ tự nhiên, bất cứ khi nào gió thổi qua thì Sậy kia luôn luôn duyên dáng uốn mình. “Ta phải công nhận nàng thích quanh quẩn ở nhà nhưng ta mê chu du đây đó, vì thế, vợ ta cũng nên như vậy.”
 
 - “Nàng sẽ ra đi cùng ta chứ?” – cuối cùng chàng nói với nàng, nhưng Sậy lắc đầu vì cô nàng còn quá gắn bó với quê hương.
 
 - “Nàng đã đùa bỡn với tình cảm của ta.” – nó kêu lên – “Ta đến miền đất của kim tự tháp đây. Vĩnh biệt!” – nói rồi nó đi thẳng.
 
   Bay suốt cả ngày và đến tối thì nó tới thành phố. “Mình sẽ qua đêm ở đâu đây?” – nó nói – “Hy vọng trong thành phố có vài nơi tử tế.”
 
   Rồi nó nhìn thấy bức tượng trên cột cao. “Ta sẽ ở đó.” – nó kêu lên – “Đúng là một vị trí đẹp với nhiều không khí trong lành.” Én liền hạ cánh ngay dưới chân Hoàng Tử Hạnh Phúc.
 
  “Mình có phòng ngủ bằng vàng.” – nó khẽ lẩm nhẩm nhìn ra xung quanh và chuẩn bị đi ngủ. Nhưng ngay khi nó vừa rúc đầu vào cánh thì một giọt nước lớn rơi xuống người. “Đúng là kỳ quặc!” – nó kêu lên – “Trên trời không một cọng mây, trăng sao sáng tỏ, chẳng hề có mưa. Thế nước ở đâu ra? Thời tiết Bắc Âu thật là tệ hại. Sậy thường rất thích mưa nhưng đó chỉ là sự ích kỷ của nàng ta mà thôi.”
 
   Rồi lại một giọt nữa rơi xuống.
 
  “Tượng lớn để làm gì khi không che nổi mưa? – Én nói – “Mình phải tìm một cái nắp chụp ống khói tốt mới được.” – và nó quyết định bay đi.
 
   Nhưng chưa kịp giang cánh thì giọt thứ ba rơi xuống. Nó liền ngước lên và trông thấy. – A! Nó đã nhìn thấy gì?
 
   Mắt Hoàng Tử Hạnh Phúc đẫm nước và chúng đang chảy xuống cặp má ánh vàng. Trong ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt chàng đẹp đến mức Én thấy lòng mình ngập tràn niềm thương cảm.
 
 - Ngài là ai?
 
 - Ta là Hoàng Tử Hạnh Phúc.
 
 - Sao ngài lại khóc? – Én hỏi – Ngài làm tôi gần ướt hết rồi.
 
 - Khi còn sống và có trái tim người, – bức tượng trả lời – ta không hề biết đến nước mắt vì ta sống trong lâu đài Vô Tư Lự, nơi đau buồn không được phép bước vào. Ban ngày, ta vui chơi cùng bạn bè trong vườn, tối đến thì khiêu vũ ở Đại Sảnh. Xung quanh khu vườn tường cao bao bọc nhưng ta chưa bao giờ bận tâm xem bên ngoài có gì. Mọi thứ với ta thật tươi đẹp. Cận thần xưng tụng ta là Hoàng Tử Hạnh Phúc, và ta cảm thấy hạnh phúc thực sự, nếu hài lòng được hiểu theo nghĩa đó. Ta cứ sống rồi chết đi như vậy. Giờ đây, khi ta đã chết, họ dựng ta thật cao lên chỗ này, nơi ta có thể thấy hết được sự xấu xí và nghèo khổ của cả thành phố. Mặc dù tim ta bằng chì nhưng ngoài khóc than ra, ta chẳng còn cách nào khác.
 
  “Cái gì! Ngài ấy không phải bằng vàng khối à?” – Én nghĩ thầm. Nó là người lịch sự nên không tiện nói thẳng ra những nhận xét cá nhân của mình.
 
 - Cách đây rất xa, – bức tượng tiếp tục với giọng du dương trầm ấm – có một nhà nghèo trong con phố nhỏ. Qua khung cửa sổ mở, ta có thể thấy người mẹ đang ngồi cạnh bàn. Khuôn mặt chị gầy gò héo hon. Là thợ khâu nên bàn tay chị luôn thô ráp và ửng đỏ do nhiều vết kim châm. Chị đang thêu những bông lạc tiên lên chiếc váy sa tanh dành cho nàng hầu đáng yêu nhất của Nữ hoàng. Nàng sẽ mặc nó vào buổi vũ hội tới của triều đình. Đứa con nhỏ nằm trên giường kê ở góc phòng. Nó sốt và đòi nước cam. Người mẹ chẳng có gì cho con ngoài nước sông, nên nó khóc suốt. Này Én, Én à, Én nhỏ ơi, ngươi không thể mang viên hồng ngọc trên chuôi kiếm của ta đến cho chị ấy được sao? Chân ta bị gắn chặt vào bệ rồi nên không thể di chuyển được...

Nguồn: Bhmedia

Youtube

Facebook Fanpage

1