Hồn ai trên đèo cả - Phần 1

Thể hiện : VOV
Tác giả : Người khăn trắng
12-11-2016
  0   1605

Qua khỏi Đại Lãnh một quãng không xa, Tường định tấp vào quán bán cháo đêm mà anh vẫn thường hay ăn, nhưng khi vừa dừng lại thì thấy treo bảng nghỉ bán. Anh chép miệng chán nản, bởi nếu không ăn và nghỉ xả hơi ở đây trước khi lên đèo Cả thì phải sang tận bên kia chân đèo mới có nơi để dừng lại.

 

Còn đang phân vân, thì một phụ nữ lớn tuổi bước ra chỉ tay về phía trước.

 

- Cách đây chừng mười phút chạy xe, trước khi lên đèo, nhìn bên trái có một quán mới mở bán đồ ăn ngon lắm.

 

Tường cám ơn rồi cho xe chạy tiếp. Anh tính, nếu tới đó mà không vừa ý thì thà để bụng đói chạy qua bên kia đèo chứ không ghé quán nào khác.

 

Chạy theo lời người ấy chỉ, mãi vẫn chưa thấy có quán nào, anh định chạy luôn thì bỗng có một chiếc xe nhỏ chạy ngược chiều như muốn đâm vào xe mình. Tường nhanh mắt bẻ tay lái cho xe quẹo gấp về phía tay trái, tấp hẳn vào một khoảng sân rộng. Hú hồn!

 

Tường đang lầm bầm rủa tay chạy xe ẩu suýt gây tai nạn, thì chợt nhìn vào trong, anh thấy ngôi nhà có đèn sáng, bày vài cái bàn và ở thân cây phía trước có treo tấm bảng nhỏ đề mấy chữ: Cháo hải sản.

 

- Đúng là trong cái rủi có cái may!

 

Tường đoán quán mà người phụ nữ chỉ là quán này. Anh cho xe sát vào trong cùng của khoảng sân rộng và bước ngay xuống mà không cần hỏi, bởi anh đã nhìn thấy nồi cháo đang bốc khói và mùi thơm của cháo đang khiến bao tử anh cồn cào.

 

Hồn ai trên đèo cả

 

Người chào hỏi Tường là một cô gái còn rất trẻ, tuy khuôn mặt trùm kín trong vuông khăn màu đậm:

 

- Mời quý khách dùng món cháo mới chín. Có mực tươi, hàu sống và tôm he mới bắt về!

 

Tường nghe giọng nói đã có cảm tình, nhưng chỉ tiếc là không nhìn được gương mặt để vừa ăn vừa tán tỉnh mấy câu cho đỡ buồn ngủ. Anh gọi:

 

- Cô cho một tô cháo hàu, dĩa mực và tôm!

 

- Chu cha, gọi chi dữ vậy, ăn sao hết.

 

Giọng nói của dân vùng Phú Khánh nghe vừa mộc mạc vừa dễ thương khiến Tường bật cười! Anh đùa:

 

- Nếu một mình ăn không hết thì ai đó cùng ăn cho đủ hai mình!

 

Cô chủ quán cũng khá bạo miệng:

 

- Muốn hai mình thì sẽ có hai mình ngay. Lúc đó đừng sợ nhé.

 

- Việc chi mà phải sợ!

 

Tường cũng bắt chước giọng của cô nàng và thật bất ngờ, anh nhận được một ân huệ, cô nàng lột nhanh khăn trùm đầu ra, lộ một khuôn mặt đẹp mê hồn!

 

- Chu cha! Người thế này mà ngồi bán cháo ư? Ai dám ăn!

 

Nàng cười giòn:

 

- Mắc chi mà không dám ăn, bộ người đẹp rồi hớp hồn được thiên hạ sao!

 

Quán lúc ấy không có khách nào khác ngoài Tường, nên anh có cớ chọc:

 

- Có lẽ mấy người khác sợ bị hớp hồn nên không dám ăn.

 

- Ngoại trừ anh phải không?

 

Thấy nàng ta vui vẻ, dạn dĩ nên Tường không ngại hỏi:

 

- Đẹp như thế này mà lại một mình buôn bán, sao không chọn đại một ông xã nào đó để sai vặt, cô chủ?

 

Nàng lại cười giòn:

 

- Nói chi mà nghe lạ thế! Đã sắm được ông xã thì phải cưng như cưng trứng chứ sao lại bắt làm!

 

Tô cháo hàu thơm phức, kèm hai dĩa mực và tôm tươi ngon. Tường nhanh miệng mời:

 

- Cô chủ nói có hai mình mà giờ vẫn chưa thấy, thế thì bắt đền đấy!

 

- Đền thì đền chứ sợ chi!

 

Cả hai cùng cười vui, khuấy động không khí đang vắng lặng của quán ăn giờ ít khách. Và người "ăn cho có đôi", với Tường không ai khác hơn là cô chủ quán! Cô múc riêng cho mình tô cháo, vừa ăn vừa bảo Tường:

 

- Cái này là tôi bắt đền đây!

 

Tường liếc nhìn gương mặt bầu bĩnh, dễ thương, anh tò mò hỏi:

 

- Cô đâu phải người gốc ở xứ này phải không?

 

- Dạ đúng, em gốc Huế.

 

- À, thảo nào...

 

Đang ăn thì bất chợt một cơn mưa thật to ập đến. Tường lo lắng:

 

- Chà, đêm mà mưa lớn thế này qua đèo mới gay đây!

 

Cô chủ quán cũng phụ hoạ:

 

- Mưa thế này mà qua đèo thì gay thật!

 

- Chỉ có ngừng xe và... ăn cháo thôi!

 

Câu nói đùa của Tường vô tình nhưng lại đúng, nên cô chủ cười đồng tình:

 

- Ông trời thương người ta một chút mà cũng châm chọc nữa sao!

 

Câu chuyện rôm rả giữa hai người có lẽ sẽ chấm dứt khi có nhiều xe dừng trú mưa, nhưng hơi lạ là đã khá lâu mà vẫn không có chiếc xe nào dừng lại.

 

(...)

 

-----------

 

Nguồn: VOV

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 6

Người ta bảo rằng trong con người của Hường có một phần hồn của Xuyến. Và chính Xuyến chớ không phải Hường, mới là người cai quản sản nghiệp nhà họ Bành. Họ phải trả giá cho những tội ác từng gây ra.

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 5

Ả ta nghiến răng và thuận tay tung mạnh bà mẹ chồng lên cao như tung một quả bóng. Khi rơi xuống, thay vì rớt trên sàn nhà, bà Bành lạt bị vướng vào sợi dây giăng mùng. Bình thường sợi dây ấy chỉ đủ giăng chiếc mùng nhẹ tênh,...

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 4

Một tiếng thét vang lên, vừa lúc Minh Nguyệt lảo đảo, lui mấy bước. Trước mặt y thị không phải là con người hầu bình thường, mà là người với gương mặt trơ xương. Một chiếc đầu lâu trên thân mình bằng xương bằng thịt!

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 3

Tiếng kêu của nó vọng lên trong đêm trường, nghe thê lương, đau lòng... Nhưng trước sau gì cũng chẳng có ai đến cứu. Mặc dù trong ngôi nhà lớn đó lúc ấy có nhiều người nghe và hiểu chuyện, nhưng vì sợ uy quyền của vợ Hai Tường, nên...

Giọng đọc: Thu Trang

Nàng hầu trẻ - Phần 1

Năm đó xảy ra nạn đói tràn lan khắp nơi. Ngoại trừ những nhà giàu, còn hàng dân lao động bình thường đều khổ sở chạy tìm miếng ăn từng bữa mà cũng không đủ.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Quỷ

Truyền thuyết ma trùng - Phần 5

Đang lúc anh xoay người chuẩn bị tiếp tục bám theo gã đàn ông kia, thì bất chợt cả thân người gã ta lại lừ lừ quay lại.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Qủy

Truyền thuyết ma trùng - Phần 4

Hỡi ôi, cái gương mặt bà cụ sao có đôi mắt đen sì sì, miệng bà ta đang mở ra nhe răng nanh dài nhếch mép đầy kinh tởm.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Qủy

Truyền thuyết ma trùng - Phần 3

- Tôi nói các đồng chí ở trên huyện lại không tin, lại cho là dân Vũ Thôn chúng tôi mê tín, chứ quả thực là chuyện này có thật. Nó được để lại cái tục này từ thời cụ cố tôi kia, cho đến bây giờ thì cũng chưa...

Youtube

Facebook Fanpage

1