Ma hốc củi - Phần 4
Dọc đường đi, lũ ma rừng lại nháo nhác khi thấy A Sinh đi qua. A Sinh vẫn can đảm bước tiếp cho đến khi đi vào tầng rẫy thứ hai.
Rồi từ đó tiếng A Sinh im bặt hẳn, ánh đuốc cũng mờ dần ở cuối đường. Bà Chắn ngồi thụp xuống nghĩ ngợi, trong lòng lo ngay ngáy. Mủa Tình cũng bồn chồn không yên, cứ đi qua đi lại. Khi vừa nãy chính cô cũng tức giận, mà giờ này lại lo lắng cho A Sinh nhiều hơn. Bởi vì tiền thì còn có thể kiếm lại được, nhưng nếu người bị ma rừng bắt đi thì sẽ không bao giờ còn quay lại nữa. Mủa Tình hối hận không thôi, đáng lẽ ra lúc ấy chỉ cần cô nói một câu trấn an chồng. Thì A Sinh cũng không vì tức giận mà đâm đầu vào chỗ nguy hiểm như thế...
...
A Sinh chạy phăm phăm trong đêm, thi thoảng bên đường mòn leo đồi, có vài cái bóng đen lẩn khuất, có tiếng thì thào bàn tán không dứt. Có có những cái bóng đen đang tiến dần về phía A Sinh. Nhưng A Sinh không sợ, A Sin biết đó là lũ ma rừng, chúng nhìn thấy anh đi nghênh ngang đi vào rừng để lên rẫy nên mới muốn bắt anh.
A Sinh mặt đằng đằng sát khí, bước chân gõ xuống đất nặng như thép đá. Lâu dần khiến cho những cái bóng đen lẩn khuất trong những lùm cây sợ hãi không dám lại gần. Vì chúng biết tâm trí A Sinh kiên định, lại còn gan dạ nên không dám làm gì. Hơn nữa ánh đuốc quá chói, lại càng làm chúng lóa mắt không dám làm gì A Sinh.
A Sinh cứ đi như thế cho đến khi thoát khỏi bìa rừng, đi đến tầng rẫy đầu tiên. Tầng rẫy đầu tiên là của A Phì, là con trưởng bản, phải đến tầng rẫy tiếp theo mới là tầng rẫy mà A Sầu trồng thuốc phiện.
Đi ngang qua rẫy của A Phì, A Sinh thấy trong chòi canh rẫy có ánh sáng, thì liền tiến tới gần, gõ cửa hỏi han:
- A Phì, A Phì mở cửa đi!
Có tiếng của A Phì đáp lại làu bàu, lại có tiếng của Mủa Xuân vợ A Phì rên rỉ không ngớt. A Phì đáp:
- Đứa nào thế? Ma rừng à? Tao ở với vợ tao nên chúng mày không bắt được tao đâu, chúng mày cút đi!
A Sinh nói:
- Tôi là A Sinh đây, mở cửa ra cho tôi hỏi chuyện!
A Phì đáp lại:
- Con ma rừng này sao ngu thế, thằng A Sinh nó đi làm ở dưới huyện mấy năm nay, mày tính lừa tao như lợn thế à?
A Sinh hết sức kiên nhẫn nói:
- A Phì, tôi là A Sinh thật đây. Bây giờ là mùa xuân rồi, tôi về đón tết anh nhớ chứ!
A Sinh còn kiên nhẫn kể những kỉ niệm hồi bé để cho A Phì tin tưởng là thật. À Phì sau đó mới mở cửa chòi ra, ném cái chăn đắp che kín người Mủa Xuân. Trên người gã chỉ mặc một cái quần đùi. Gã thò đầu ra khỏi cái chòi rồi nhìn A Sinh với vẻ ngạc nhiên hỏi:
- A Sinh, là anh thật à? Anh đi giữa rừng vào ban đêm như thế mà không sợ ma rừng bắt mất sao?
A Sinh lắc đầu trả lời:
- Tôi không sợ!
Rồi lại hỏi:
- A Phì, đêm nay anh có nhìn thấy A Sầu không?
A Phì ngẫm nghĩ một lúc, gãi đầu gãi tai cố nhớ lại nói:
- Không, tôi không có gặp. Cả ngày nay không thấy A Sầu đi qua đây, nhưng hồi chiều tôi thấy ở nương của nó có bốc lên khói dữ dội lắm, khói trắng xóa hết cả ra. Hình như nó đốt nương rồi...
A Sinh mở to mắt đầy kinh ngạc hỏi:
- Đốt thuốc phiện ư? Tại sao A Sầu lại làm thế?
A Phì lắc đầu trả lời nói:
- Tôi không biết!
A Sinh lại hỏi:
- Vậy tối qua trên chiếu bạc, anh có gặp A Sầu không?
A Phì cũng là một con nghiện cờ bạc, hắn còn nghiện hơn cả A Sầu. Hầu như trong bản có tổ chức bài bạc gì là đều có mặt hắn, nhưng hắn chơi thì thường xuyên thắng nên giàu có. Còn A Sầu thì chơi thường xuyên thua nên nghèo kiết xác.
A Phì trả lời ngay:
- Tối hôm qua thì không có, nhưng tối hôm kia thì A Sầu có chơi. Nó bán được mấy trăm nghìn tiền thuốc phiện ấy, nhưng tối ấy cũng mất sạch, chắc phải lâu lâu nữa mới dám quay lại.
A Sinh lẩm nhẩm:
- Tối hôm kia à? Lại còn mấy trăm nghìn tiền thuốc phiện.
A Sinh nghĩ lại, tối qua thì vợ chồng anh mới mất tiền, nên không thể nói số tiền mà A Sầu tiêu vào chiếu bạc là của vợ chồng anh được. Mà nếu A Sầu lấy được tiền rồi, tại sao không đi chơi bạc vào tối hôm qua. Hay là vợ chồng anh đã hiểu lầm cho A Sầu thật. A Sầu không lấy tiền, vậy thì ai lấy?
A Sinh lại hỏi:
- Vậy chứ tối nay trên chiếu bạc cũng không có A Sầu hay sao?
A Phì quả quyết nói:
- Tôi đã nói với anh rồi, rằng hôm nay tôi không gặp A Sầu. Tối nay tôi cũng vừa mới từ chiếu bạc về, còn chưa qua rẫy A Sầu mua ít thuốc phiện đây. Nhưng tình hình này chắc nó đốt nương thuốc phiện rồi, sau này khó mà mua nổi thuốc phiện của nó.
Dừng lại một chút, A Phì lại nheo mắt hỏi A Sinh:
- Mà nhà anh làm cái gì, lại khiến thằng A Sầu thay đổi được nhanh thế? Nó tính đốt nương thuốc phiện, thì chắc là định cai nghiện, định bỏ bài bạc đây!
A Sinh đầu óc khi này hỗn loạn, một nửa vẫn một mực nghi ngờ A Sầu lấy cắp tiền. Một nửa lại cảm thấy A Sầu đốt nương thuốc phiện là để chứng minh hắn trong sạch.
A Sinh gật đầu chào hỏi A Phì một tiếng, rồi lại tiếp tục xông thẳng về phía tầng rẫy thứ hai, nơi mà trước đây A Sầu thường hay trồng thuốc phiện.
Dọc đường đi, lũ ma rừng lại nháo nhác khi thấy A Sinh đi qua. A Sinh vẫn can đảm bước tiếp cho đến khi đi vào tầng rẫy thứ hai. Đến nơi thì một khung cảnh hoang tàn lập tức đập vào mắt anh. Toàn bộ cây thuốc phiện đều đã cháy hết, chỉ còn lại mỗi trơ gốc. Tro tàn thuốc phiện bay khắp nơi. Nhiều con thú nhỏ đều ngất gục ở quanh rẫy vì say hơi thuốc phiện. Cái chòi canh rẫy của A Sầu tối đen không ánh đèn, chứng tỏ là A Sầu chẳng có ở đây nữa rồi.
A Sinh bước tiếp về phía căn chòi, mở cửa chòi ra tìm kĩ xem ở đây có thứ đồ gì mà A Sầu đã ăn trộm không. Nhưng không có. Cả căn chòi trống huơ trống hoác. Có mỗi cái gối để A Sầu canh rẫy nằm trơ trọi ở đó.
Không tìm được A Sầu, A Sinh đành quay trở về nhà. Về đến nơi thì mọi người trong nhà cũng đều đã ngủ say. A Sinh tính nằm xuống giường ngủ thiếp đi. Nhưng cứ nghĩ đến những việc mà A Sầu đã làm khiến anh càng thắc mắc không sao ngủ nổi. Tại sao A Sầu lại đốt nương thuốc phiện, tại sao A Sầu không có ở chiếu bạc và tại sao trong chòi canh rẫy của A Sầu không hề có gạo. Lẽ nào số gạo và số thức ăn đó đúng như bà Chắn nói, là nó không phải do A Sầu ăn mất.
Đang suy nghĩ miên man như thế, thì ở gian bếp lại có tiếng động loạch quạch vang lên rồi ngừng bặt. A Sinh nằm im, cố nín thở nghe xem tiếng động ấy có tiếp tục phát ra hay không. Nhưng không tiếng động ấy không tiếp tục phát ra nữa.
Một lúc sau, khi A Sinh đang chuẩn bị thiêm thiếp ngủ đi, thì lại nghe thấy tiếng sột soạt. Tiếng thanh chốt cửa bằng gỗ bị cậy ra. A Sinh nhẫn nại, miệng mím chắt, hai hàm răng anh nghiến lại, đôi mắt sắc lạnh chờ đợi. Và giờ đây rất có thể là thủ phạm đã xuất hiện.
Đúng như anh nghĩ, cái cửa gỗ của căn nhà mở bung ra, kẽo kẹt một cách khẽ khàng. Một đôi mắt to đỏ như máu, sáng như sao từ bên ngoài dõi vào trong nhà. Một thứ sinh vật đen nhẻm không rõ hình thù, gầy gò, dáng như người. Nhưng lại đi bằng bốn chi đang bò dưới đất. Nó tỉ mẩn nhanh thoăn thoắt đi tới gần từng người mò mẫm, sờ soạng tìm kiếm thứ đồ có giá trị. Miệng nó cười đầy vẻ thích thú. Vì trong đêm tối nên A Sinh không thể nhìn rõ được khuôn mặt của nó, mà chỉ nhìn rõ nhất đôi mắt sáng như sao của nó mà thôi.
Thứ sinh vật có hình thù kì lạ, mò mẫm từng người trong nhà, rồi lần lượt đến lượt A Sinh. Nó thò vào người anh, sờ soạng khắp người một cách nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng đến mức gần như A Sinh đã chủ động cảm nhận, mà cũng không cảm nhận được cảm giác gì. Đến khi này thì A Sinh mới sực hiểu, thì ra là anh đã trách nhầm A Sầu, rằng không phải A Sầu lấy mất đồ đạc, cũng như không phải A Sầu lấy mất nửa hũ gạo. Mà là do chính thứ sinh vật này gây ra, nó chính là một con ma rừng chứ không sai.
Nhưng tại sao ma rừng lại có thể lọt vào bản được? Trong bản có một vị thầy mo, đã làm phép trấn trụ quanh bản, lũ ma rừng không thể nào tiến vào phạm vi người sống được. Vậy tại sao con ma này lại có thể.
A Sinh cố nén lại sự hiếu kỳ, chờ đợi con ma lần sờ từng người trong nhà, rồi lẻn ra ngoài chạy đi. A Sinh rón rén bám theo cố gắng không phát ra tiếng động. Đi theo con ma rừng, anh thấy nó chạy xuống dưới bếp, đến gần đống củi khô thì liền lóe sáng một cái sau đó biến mất.
A Sinh cố gắng trấn tĩnh, không đem chuyện này đánh động mọi người, mà chỉ quay lại giường để đi ngủ.
Còn tiếp...
---------
Tác giả: Truyện ngắn hay
Thực hiện chương trình: Nhím Xù, Kún nhóm sản xuất RadioMe
Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!
Nàng hầu trẻ - Phần 6
Người ta bảo rằng trong con người của Hường có một phần hồn của Xuyến. Và chính Xuyến chớ không phải Hường, mới là người cai quản sản nghiệp nhà họ Bành. Họ phải trả giá cho những tội ác từng gây ra.
Nàng hầu trẻ - Phần 5
Ả ta nghiến răng và thuận tay tung mạnh bà mẹ chồng lên cao như tung một quả bóng. Khi rơi xuống, thay vì rớt trên sàn nhà, bà Bành lạt bị vướng vào sợi dây giăng mùng. Bình thường sợi dây ấy chỉ đủ giăng chiếc mùng nhẹ tênh,...
Nàng hầu trẻ - Phần 4
Một tiếng thét vang lên, vừa lúc Minh Nguyệt lảo đảo, lui mấy bước. Trước mặt y thị không phải là con người hầu bình thường, mà là người với gương mặt trơ xương. Một chiếc đầu lâu trên thân mình bằng xương bằng thịt!
Nàng hầu trẻ - Phần 3
Tiếng kêu của nó vọng lên trong đêm trường, nghe thê lương, đau lòng... Nhưng trước sau gì cũng chẳng có ai đến cứu. Mặc dù trong ngôi nhà lớn đó lúc ấy có nhiều người nghe và hiểu chuyện, nhưng vì sợ uy quyền của vợ Hai Tường, nên...
Nàng hầu trẻ - Phần 1
Năm đó xảy ra nạn đói tràn lan khắp nơi. Ngoại trừ những nhà giàu, còn hàng dân lao động bình thường đều khổ sở chạy tìm miếng ăn từng bữa mà cũng không đủ.
Truyền thuyết ma trùng - Phần 5
Đang lúc anh xoay người chuẩn bị tiếp tục bám theo gã đàn ông kia, thì bất chợt cả thân người gã ta lại lừ lừ quay lại.
Truyền thuyết ma trùng - Phần 4
Hỡi ôi, cái gương mặt bà cụ sao có đôi mắt đen sì sì, miệng bà ta đang mở ra nhe răng nanh dài nhếch mép đầy kinh tởm.
Truyền thuyết ma trùng - Phần 3
- Tôi nói các đồng chí ở trên huyện lại không tin, lại cho là dân Vũ Thôn chúng tôi mê tín, chứ quả thực là chuyện này có thật. Nó được để lại cái tục này từ thời cụ cố tôi kia, cho đến bây giờ thì cũng chưa...
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...