Núi mây và bồ câu xám

Thể hiện : VOV
Tác giả : VOV
28-08-2017
  0   3676

Súa về thấy nhà trống trơn, vụn cám ngô vương vãi, những sợi dây chuối tước năm tước bảy còn sót lại rối tinh rối mù ở sân. Nhìn lên ngọn cây biêng biêng, thấy những chiếc chuồng chim trống hoác. Vứt bó le le xuống đất, Súa chạy vội đi, vừa chạy vừa quệt nước mắt. Không phải vì thương đâu, mà là Súa tức, càng tức càng thấy nước mắt giàn giụa chảy ra. Đưa tay quệt không kịp, nước thành dòng tràn cả vào khóe miệng đắng ngắt. Bảo rồi không nghe, lần này về, Súa sẽ trói Dín lại, trói thật chặt bằng sợi dây mây, bằng dây rừng vào cột nhà. Thà làm vậy còn hơn.

 

Lội qua một đám sương, chiều non mà đã không thấy mặt người. Chỉ thấy tiếng Dín cười lẫn vào tiếng chuông khê nồng, vọng lun lút sau vách tường đá ong rêu rêu nhựa, lạc lõng, ma quái. Rồi Súa đứng như trời trồng dưới chân dốc. Kia, con em trời đánh. Tay vừa vét cám vừa nâng nâng diều những con bồ câu còn xanh sữa, người ta lắc đầu. Đáng bao nhiêu mà nhét? Một gã đàn ông hiếu kỳ ngồi xổm xem Dín dồi cám cho bồ câu. Này, hỏi thật, có được dăm lạng không, nếu được, đây mua tất. Rồi đưa tay luồn sâu vào làn áo cánh mỏng.

 

Dín nhe răng cười. Hê hê. Thế này thì quá lắm. Cái đảo mây này quanh năm động dục, ướt át, mơ màng, chẳng nhẽ sống lâu với nó quá giờ đến lượt Dín cũng bị nhiễm? Súa không nói không rằng, bước đến, đá tung chiếc vỏ dừa khô còn lưng lưng cám, móng chân cô bật máu. Súa mím môi cố nén cơn giận đang phừng phừng trào lên trong lồng ngực. Dín so người lại ghì lấy con bồ câu. Gã đàn ông vội vàng lủi ra, bước vào nhà thờ làm lễ thánh. Súa quấn chặt tóc Dín vào cánh tay mà lôi đi, mặc kệ đôi chân không kịp bước. Mồm Dín sều bọt phát ra những tiếng ư ử đầy uất hận, bàn tay đấm thùm thụp vào ngực Súa. Hai chị em lôi nhau băng qua vườn đỗ quyên, hoa rệu rạo sau đợt sương muối.

 

*

* *

 

Hai người đàn bà quá lứa ấy sống bên kia đảo mây, chẳng mấy khi đi xuống làng. Cũng vào mùa đất giời động dục họ kéo nhau lên, tay gậy tay bị, quần áo rách bươm, nhìn ai mắt cũng lừ lừ như căm giận. Người ở cái xứ sở này vốn kín tiếng, việc ai người ấy làm, ngày cũng như đêm lẩn vào với sương khói, trả lại cho núi rừng sự cô tịch, hoang sơ đến rợn gáy. Thế mà ai cũng biết chị em nhà họ Vừ. Tên giả đấy, tiếng Kinh nói sõi lắm, cầm dao quắm phát ngược, chân trắng như sứ, không phải gái Mông đâu.

 

Thì đúng là chị em Súa chẳng phải người bản xứ thật. Chị em Súa dắt díu nhau lên đảo mới được mười năm, sau lần Súa sẩy tiếp đứa con thứ ba. Từ phòng hậu sản chị em Súa đưa nhau lên đồi Trảy, trên dốc gió người đàn bà ngồi bất động bên nấm mồ mới đắp, tóc xõa theo gió nhìn rất sợ. Dín lay vai mấy lần Súa mới mấp máy môi. Chôn xong rồi, ba đứa con của tôi. Chôn luôn cả đời tôi xuống đấy.

 

Nhà có ba người, từ hôm Súa về bố tự chuyển xuống gian bếp nhường lại khoảng gian trên cho hai chị em. Bố ít nói hơn, thỉnh thoảng lại ngồi uống rượu suông. Mắt mờ đục. Ai cũng trốn tránh không nhắc đến chuyện buồn, chuyện về những đứa trẻ nằm trên đồi Trảy. Một đêm, bố chong đèn ngồi lau những chiếc huy chương trong chiếc hộp khảm cũ kỹ, rồi lặng lẽ đeo lên ngực. Màu lấp lánh khuất dần trong đêm. Bố đi. Hai chị em không giữ được. Đừng cản, bố phải đi làm cái việc trước khi nhắm mắt…

 

Mấy hôm sau, Dín ngồi bên hông nhà lặng lẽ nghe thấy hết, vừa tức vừa thương chị, chồng Súa sang, xách theo nhiều thứ lắm. Nào chân giò nấu nghệ; trứng hầm ngải cứu; thịt gà tần thuốc bắc, nào cam, nào chuối chật cả một mâm, phô bày sự đầy đủ, chu đáo, quan tâm của người chồng. Duy chỉ có mắt Duật dáo dác nhìn vợ. Súa cố gắng ăn hết bát gà tần, ăn ngon lành từng miếng, thỉnh thoảng nhìn Duật, nụ cười méo mó, nước mắt chực vỡ ra. Duật đứng dậy định bước ra khỏi buồng thì Súa níu lại, tay Súa lạnh ngắt. Ngồi lại với em một tý đã. Duật ừ, nhẹ hơn tiếng gió.

 

Duật bóc cam cho vợ, xoay vòng, xoay vòng luống cuống đến nát, nước cam thấm ra tay. Con gái hay con trai? Tiếng lạc đi. Súa ngẩn người một lúc. Con trai. Bao giờ anh cưới? Im lặng, hai bàn tay vò vào nhau, một thoáng rồi Duật về. Dín bảo ngữ đàn ông ấy không phải tiếc. Có yêu thương gì mình đâu. Súa ôm ghì chiếc gối vào lòng. Tao không biết đẻ. Hứa rồi, lần này không thành, tao sẽ để Duật tìm người khác, anh ấy là con một. Cái số hai đứa mình vậy. Không phải tại bố. Cũng không phải tại mình, tại ông giời. Khóc làm gì. Nói với Dín thế nhưng Súa vẫn ôm lấy thắt lưng Dín mà khóc, khóc ròng rã mấy tiếng đồng hồ rồi ngưng hẳn, từ ấy ít khi thấy nước mắt Súa rơi nữa.

 

Thỉnh thoảng Súa lại trốn đi, nửa đêm về ướt sũng, tay lạnh ngắt sương, dụi đầu vào vách tường chờ trời sáng. Dín không hỏi, cứ lặng lẽ rồi sẽ qua. Đàn bà là vậy. Dín cũng âm thầm lấp đầy những nỗi đau của mình, Dín sẽ không bao giờ gặp lại Tuấn nữa, người đàn ông của cô. Tuấn ấm áp và bao dung quá lại vô hình làm Dín thấy sợ. Mỗi lần nằm bên Tuấn, nâng niu nhau, mà đêm nào Dín cũng mơ, thấy những hình hài thiếu hụt, thấy những tiếng cười trong vắt đầy nước mắt. Biết rằng ích kỷ nhưng Dín vẫn bảo Tuấn chờ, hết dạo tháng ba, nếu chị Súa đẻ được đứa con lành lặn thì Dín sẽ theo Tuấn về chung một nhà. Nhưng chẳng bao giờ được. Súa đẻ rồi, Súa sẩy, ba cái hình hài méo mó như nhau, kỳ dị như một lời nguyền rủa.

 

Một đêm, Súa nằm áp ngực vào lưng Dín, thấy hơi nóng giẫy. Bao giờ cưới? Dín khẽ thở dài thay cho lời đáp. Tao ngẫm rồi, chẳng ra sao đâu Dín ợ. Hai chị em mình đời cũng như nhau thôi. Nếu tao đi, mày đi cùng hay ở lại? Dín đưa tay siết lấy ngực mình. Chị đi đâu thì cho em theo với. Hai người đàn bà lặng thinh.

 

Ngày sắp mất, bố dúi vào tay Súa tập hồ sơ, chứng nhận nhiễm chất độc da cam. Bố bảo sau này con cháu không bị thiệt thòi. Những ngày cuối đời bố bán hết gia sản, đàn trâu, mấy sào ruộng chân chua, bán ngay cả những chiếc gàu sòng chỉ đáng dăm ba xu. Bố lên phố, day dứt đến gầy người. Bố bảo Dín, đàn bà là phải đẻ, phải có con cho vui cửa vui nhà… Nhỡ nó không phải là người thì sao? Dín buột miệng nói lỡ, vội đưa tay bóp chặt miệng mình. Súa bảo chẳng cần thế, tao với mày lành lặn là may rồi. Sống với nhau cho hết kiếp đi, nghĩ xa xôi làm gì cho mệt.

 

Trước ngày lên đảo, Súa dắt Dín ra mộ bố. Chậm rãi châm hương, chậm rãi bật lửa rồi đốt từng tờ giấy. Ưu đãi ư? Thành vô nghĩa hết rồi bố ơi…

 

Hai chị em quẩn quanh với mây trong căn nhà lá. Dưới kia và trên này, hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Chẳng ai bảo ai nhưng chuyện quá khứ không còn nhắc đến nữa, dè chừng từng lời nói, mà tính Dín thì ruột để ngoài da sợ lỡ lời nên thường im lặng. Mỗi ngày, Súa trồng thêm quanh nhà một cây biêng biêng, thân thẳng đứng, cành đan vào nhau như mắc cửi. Thỉnh thoảng có người dưới bản đi ngang qua, nghe thấy tiếng ríu rít gọi nhau, mắt Dín rực lên, môi mấp máy. Súa lại vác dao thức cả đêm để trồng thêm cây trên những lối mòn. Dín giằng lấy chiếc dao trên tay Súa, khẽ lắc đầu. Không phải trồng nữa, Dín chẳng bao giờ xuống làng đâu.

 

Bây giờ, những cây biêng biêng lớn, đảo mây thành một tấm thảm xanh, giăng kín như tơ nhện, Súa tưởng đã yên tâm. Súa mừng thầm trong bụng. Thế mà người bản vẫn lên đây được. Giọng Dín thảng thốt. Anh Tuấn, Súa ơi, hình như là anh Tuấn. Súa đứng trên ngọn biêng biêng sững người nhìn dáng Dín mờ dần mờ dần trong mây, chạy theo tiếng người đàn ông xa lạ. Gần sáng Dín về, tóc rũ rượi, đi thẳng đến mé bếp xòe váy hong lửa, sương đọng thành giọt trên mi mắt. Ai? Súa từ cửa bước vào, đêm qua Súa cũng không ngủ chờ Dín mà ruột thắt lại. Không phải. Chỉ giống thôi. Giống quá… Dín thở dài.

 

*

* *

 

Đàn bà ngồi với đàn bà giữa sương thì chỉ thấy nước mắt, mây với sương bồng bềnh đến thắt lưng người. Dín vừa khóc vừa cố giằng ra khỏi những vòng dây thít chặt. Súa hứ một tiếng dài rồi rót rượu ra bát tu ừng ực, mùi men bay khắp nhà, nếp áo, nếp khăn cái nhà này giờ om bằng rượu. Súa lừ mắt nhìn Dín. Bồ câu của ai? Của Súa. Ai cho mày bắt đi bán? Kinh rồi, từ giờ tôi không dám nữa. Súa đi vòng quanh Dín nhìn mãi vào hõm ngực căng tức của cô rồi nhớ đến cái sộc tay vội vã của gã đàn ông thô tục hồi chiều. Đĩ. Súa lại hứ lên một tiếng nữa.

 

Súa nhìn Dín rồi nhìn ra phía lưng chừng trời nơi những hàng cây biêng biêng khô cằn vẫn âm thầm khoe hương sắc. Mùa đất giời động dục, xung quanh đảo mây trên những cành cây khô cằn hoa biêng biêng vẫn nở rộ trong mưa, đâm bông trắng xóa, hương thơm ngát. Nhất là về đêm hương hoa như thể được cô đậm lại, ngào ngạt, thẩm thấu vào giấc ngủ thêu dệt nên những ám ảnh khoái lạc đê mê. Buổi sáng thức dậy hương hoa dẫu nhạt nhiều nhưng cả Súa và Dín đều thấy âm ỉ trong lòng một nỗi buồn chìm đắm vô tận.

 

Hết độ tháng ba, đào non rụng rốn, sương tan, hoa biêng biêng tàn. Mày còn nhớ tao đã nói gì không hử Dín, tao đã bảo sao? Dín gật đầu chẳng biết vì nhớ hay vì sợ đau. Súa cởi chiếc khăn trên cổ vắt lên gác bếp, chệnh choạng đến chiếc lồng tre méo mó cởi từng sợi dây, được phóng sinh, lũ chim hỗn loạn đập cánh bay lên đâm đầu vào thân cây rơi xuống. Có những con chim non bị dồi cám đến rách cả miệng đã chết lạnh ngắt trong lồng. Súa bới những hố đất nông choèn sau vách chôn xuống.

 

Lúc vào nhà đi ngang qua chỗ Dín, cổ Dín ngoẹo sang một bên, tóc sổ tung, từng mạch máu xanh xao vằn vện ngang dọc trên chiếc cổ cao ba ngấn gầy guộc. Bụng Dín phập phồng. Hình như có cái gì đó bất bình thường. Súa cúi đầu, dụi mắt, đưa tay vô thức vốc từng vốc sương quanh bụng Dín ra. Vòm bụng tròn tròn lộ.

 

- À, giỏi lắm. Cái này là cái gì? Mày chỉ là giống cái mà thôi.

 

Súa gào lên khiến Dín giật mình. Như nhận ra cái nhìn kinh tởm của Súa, Dín cúi xuống gò bụng phập phồng. Dín cúi mặt, nước mắt lưng tròng. Súa thấy mình cay cực quá. Ra hơn mười năm nay thành công cốc hết. Ở dưới xuôi hay kéo nhau lên nóc trời này, có khác gì nhau? Mây không che khuất được mắt Dín, sương không đủ lạnh để bóp nghẹt những cơn căng tức của bầu ngực Dín.

 

- Không nhịn được thì theo tao lên đây làm gì?

 

Vậy thì Vừ Thị Dín hay Trần Lệ Đỗ Quyên có khác gì nhau. Súa dựa lưng vào cột nhà, dốc dốc những giọt cuối cùng đắng ngắt. Mắt Súa đanh lại. Từ từ rót thứ nước sánh đặc trong lu đất ra giơ lên trước mặt Dín. Dín so vai, hai hàm răng cắn chặt, môi ri rỉ máu. Uống đi. Súa quát, tay cô khẽ run làm bát nước sánh ra ngoài. Mày quên ba nấm mồ con tao trên đồi Trảy rồi ư? Trót dại với ai hử Dín? Dín ngửa mặt lên trời, nhìn lên những lụn mây trên đỉnh ngọn biêng biêng. Chẳng có nhẽ với mây à? Với giời à? Dín lắc đầu. Từ giờ đến sáng, mày phải uống, để sáng mai nó ra. Một ngày nào đó, tất cả các sinh linh sẽ cười mà đội ơn Súa đã để chúng trở về với đất. Về với đất bình yên hơn làm người mà không phải là người. Rượu nóng hầm hập mà Súa thấy mình lạnh buốt. Súa mường tượng đâu đây những tiếng khóc vang lên dưới vực thẳm, trườn qua mây, cứ vấn vít vấn vít. Ở đảo mây này không có đàn ông, hay trẻ nhỏ. Bây giờ còn khao khát làm gì? Bỏ đi. Có trót dại thì bỏ đi.

 

Súa đứng trước mặt Dín, lặng lẽ trút hết lớp áo. Trăng ở đảo mây khiến da thịt Súa diệu vợi, Súa bước ra giữa trời. Mặc kệ tòa thiên nhiên lộng lẫy hứng những đợt sương lạnh vã tới tấp trên da thịt, mái tóc phủ trắng xóa. Dín len lén nhìn ra. Thấy Súa đứng như tạc tượng, như không còn hồn nữa. Dín bật khóc. Súa bảo Dín là giống cái đây mà. Súa cũng thèm đàn ông chứ, Súa còn đẹp mà.

 

Trăng, chỉ ngồi dưới đêm trăng người đàn bà mới biết mình đẹp, mới cần ấp ủ, mới khát khao. Mỗi lần Súa lặng lẽ trở dậy, lặng lẽ phơi mình dưới sương là trong nhà Dín ôm mặt khóc. Súa bảo lên đảo mây rồi, thay tên đổi họ khác, thì quên chuyện cũ đi. Nói vậy nhưng Dín không làm được, càng cố quên càng chát đắng. Những đứa trẻ vẫn trở về bên Dín luôn luôn, đêm nào cũng úp đầu lên ngực cô mà mút mát. Dín muốn làm mẹ dù thế nào đi nữa.

 

Dạo này Dín hay mơ thấy Tuấn, thấy những cuộc hoan lạc thoáng qua chìm lẩn trong mùi hoa biêng biêng mê mị. Đêm, tay Tuấn to bè mà ấm áp chụp bắt đom đóm của đêm thả vào ngực Dín. Tuấn bảo mình cưới nhau đi, em tính cứ thế này mãi à? Dín lặng im. Nếu Tuấn biết Dín sẽ chẳng bao giờ làm mẹ, chẳng bao giờ sinh được cho Tuấn những đứa con lành lặn, liệu rằng Tuấn có còn yêu và muốn cưới? Tuấn bắt thêm vài ba đốm sáng lập lòe, lập lòe bỏ vào trong Dín, chờ đợi. Mình chỉ yêu thôi... Dín trả lời rồi đứng dậy, khẽ rũ người, ngàn vạn đốm sáng òa ra nơi bầu vú, Dín lặng lẽ đi vào đêm. Bỏ mặc Tuấn ngồi chênh chao đến sáng.

 

 

Suốt ngày, Súa quẩn quanh với những con bồ câu xanh xám, những ngọn cây biêng biêng vô hồn. Súa phóng sinh chúng vì những điều cao thượng mà chẳng hiểu cho Dín. Vậy thì Dín sẽ không để Súa phóng sinh lũ bồ câu, chúng phải ở lại, phải đau đớn cùng Dín, có cánh mà chẳng bay được lên bầu trời cao vợi, phải nặng nề mang một nỗi đau vô tận vào lòng. Thế là khi Súa vừa đi khỏi nhà, Dín lại trèo lên ngọn biêng biêng chụp bắt những con bồ câu xuống đất, nhét căng đầy cám. Dín ngồi bán những con bồ câu xanh xám dưới chân nhà thờ, mắt như cô hồn ngước lên nhìn Đức Mẹ.

 

Đàn bà thời xưa bảo nhau, nhịn được thì cố mà nhịn đi. Súa cũng bảo Dín như thế. Súa chẳng đủ lý lẽ để khuyên em. Nhưng Súa nhìn thấy được, rồi đây những đứa trẻ mang khuôn mặt quỷ sẽ ra đời, sẽ lạc loài trong cõi đời này, sẽ cay đắng, rồi đời chúng, con chúng sẽ ra sao? Chiến tranh đã qua, nó là từ cái thời của bố, Súa chẳng quan tâm. Nhưng cô chỉ biết ngày hôm nay mình khổ, em mình khổ vậy thì… để nó kết thúc ở cuộc đời hai chị em đi.

 

Súa vẫn nhớ bữa cơm chiều lạnh ngắt. Súa đi ra đi vào chờ đợi, đợi được xới cơm cho chồng như mọi bận. Duật vẫn ngồi ngoài ngõ, dựa lưng vào gốc cây xà cừ uống rượu khan.

 

- Nhà này vô phúc.

 

Mẹ chồng ngồi trước cửa thỉnh thoảng lại xói vào mấy câu cay độc. Súa thắt ruột nhìn ra phía chồng, nhìn mẹ chồng rồi nhìn xuống mâm cơm lặng lẽ quệt nước mắt.

 

- Chị tính thế nào thì tính, đừng để dòng họ này không có người châm nhang. Nếu không tính được thì để thân già này tính hộ.

 

Súa tức tưởi chạy đi. Đường hun hút. Chỉ vài lá ngón thôi, thì đời ơi, cha mẹ ơi, Súa chẳng còn thiết nữa.

 

- Có chết thì chết sau bố, đừng để bố buồn. Định bỏ lại Dín trên đời này à? Không sống được ở bên ấy thì về nhà mình, sao mà phải chết.

 

Hai người đàn bà trên đồi Trảy, trong tay những lá ngón dập nát thấm đầy nước mắt.

 

Ngày cất bước ra đi, bên nhà chồng một chặp pháo giấy nổ chát chúa. Dín biết ý khép cửa cho chị, khép cả cửa buồng nhưng âm thanh ấy vẫn đọng lại trong đầu. Chồng Súa lấy vợ. Cả đêm ấy, Súa cười ngây dại. Những nỗi cay cực ấy Súa đã nếm trải, một mình Súa chịu đựng là đủ rồi cô không muốn đứa em đi vào vết chân cũ.

 

Còn Dín, Dín đã bỏ được Tuấn kia mà, sao giờ lại khao khát thế. Dín muốn gần người hơn ư, muốn tìm lạc thú dưới chân nhà thờ đá, cứ vục đầu ngủ gục suốt đêm ở đấy làm gì. Có bao giờ không ấp ôm nhau, không làm tình mà vẫn đẻ? Thỉnh thoảng Dín vẫn hỏi thế. Mắt Dín nhìn xoáy xuống chân mây, nơi tiếng chuông văng vẳng như tiếng cô hồn thỉnh thoảng lại vọng lên.

 

Uống đi. Chiếc bát sành ghì sát miệng, một vài giọt máu nhểu nhảo từ môi hòa vào nước. Đường rừng có mây và cây biêng biêng chắn lối, thế mà sao Dín vẫn trốn đi xuống làng được.

 

- Tôi không ngủ với ai cả.

 

- Thế tự dưng bụng to lên à?

 

- Đức Mẹ cũng đâu có ngủ với ai.

 

A ha, nó lại còn tìm được cái cớ để đẩy đưa. Nếu chị em Súa mà sống dưới làng, sẽ bị cả xóm đạo cột vào cây, ném đá. Bọn ngoại đạo, với những lời bẩn thỉu làm ô uế. Sao nó không tìm cái cớ gì khác để chối tội, thà cứ khóc để Súa thương, mủi lòng mà gật đầu tặc lưỡi. Đằng này…

 

- Chị cứ ở lại sống với lũ bồ câu đi, mặc thây tôi.

 

Dín vục mặt cắn sợi dây đứt tung lao xuống đảo mây, vừa chạy vừa nấc. Súa chỉ kịp rú lên một tiếng rồi hất tung bát nước lên trời. Hai người đàn bà đuổi nhau giữa đêm cùng với tiếng hú dài thê thảm…

 

*

* *

 

Người ta xéo nát những bông đỗ quyên buổi chiều khi chen nhau băng qua sườn núi, mùi nhựa hoa hăng hắc trải dài thành từng thảm đỏ au. Dín rệu rạo lê từng bước lên gờ đá ong trơn trượt, ngước vọng lên trên, bức tượng Đức Mẹ đồng trinh đứng chơ vơ giữa ngôi đền. Đôi mắt bức tượng nhìn thẳng ra phía bạt ngàn mây.

 

Ơ mẹ, mẹ nhìn cái gì ngoài ấy thế, chỉ có mây thôi, sao mẹ không cúi xuống nhìn con hử mẹ? Con không phải là Dín, con là Đỗ Quyên mẹ ạ. Một tý nữa thôi, chị con sẽ đến lôi con về. Sẽ cho con uống thuốc, rồi nó sẽ ra. Mà chẳng biết ngày xưa mẹ có bị người ta ép uổng thế? Lúc tối Súa đánh con, bảo chửa với ai. Súa cười, Súa không tin mẹ ạ. Mẹ có ngủ với ai đâu mà vẫn có chửa, vẫn đẻ đấy thôi. Con cũng chẳng ngủ với ai đâu mẹ ạ. Con có chửa với đảo mây này. Mẹ con mình giống nhau. Sao đàn bà cay đắng...

 

Con của Dín sau này sẽ mang hình hài của núi, của đảo mây, Dín chỉ là người mang hộ. Giống như trước đây Đức Chúa Cha và Chúa Thánh Thần mang Chúa Giêsu gửi vào bụng mẹ. Mẹ tinh sạch thế, thiêng liêng thế. Dín chẳng cần được thờ phụng, Dín chỉ là bông đỗ quyên rơi rụng bên sườn đồi kia cũng được, chỉ cần hãy cho Dín một đứa con. Dòng máu trong người Dín sẽ không truyền sang cho nó, nó được kết bằng mây và sương rừng.

 

Dín thu đôi chân lại trước ngực, đàn bà ngồi bên nhau, cao quý và thấp hèn cũng vậy cả. Bỗng Dín bật cười khanh khách. Chỉ hai mẹ con ta biết được bí mật của nhau, vì chúng ta là đàn bà. Người đời cứ hay thêm thắt, cứ cao cả hóa mọi chuyện, thế mà Súa lại không tin con?

 

Là chị em, nằm bên nhau đấy nhưng Súa đâu biết rằng đêm nào lòng Dín cũng dội về những nỗi nhớ xưa cũ. Tuấn bảo không hiểu được Dín, nồng nhiệt và giá lạnh, cứ vừa gần vừa xa thế Tuấn không chịu được. Nếu không chờ được thì anh cứ lấy vợ đi, em không trách. Người đâu mà bạc mồm bạc miệng. Dín bảo chỉ mấy ngày nữa Dín đi. Đừng vội, ăn cưới Tuấn xong rồi hãy đi. Dín cười. Trước khi em đi, mình bên nhau thêm một lần nữa nhé? Một lần thôi. Tuấn không trả lời, lặng lẽ đi về, đầu chúi về phía trước.

 

Hôm Dín đi, trời mưa, cô khoác hờ chiếc áo rách tả tơi đứng chờ. Mưa xối vào mắt cay xè, đất trời tối âm thầm, không có đom đóm, cũng không có tiếng bước chân người tới. Biết đâu Tuấn quên rồi. Bây giờ Tuấn chẳng còn là của Dín nữa.

 

- Quyên ơi…

 

Dín quay đầu lại, đã lâu lắm chẳng ai gọi cô như thế.

 

- Thôi, về đi.

 

Lúc Súa đến nhà thờ, người ướt sũng sương, tóc Súa bàng bạc. Tự nhiên nhìn thấy Dín vục đầu bên chân Đức Mẹ, nói chuyện cùng bức tượng thì bao nhiêu căm tức, tủi hờn đều tan biến, Súa thấy ruột gan mình quặn lại, muốn khóc mà không khóc được. Đâu chỉ có mình Súa cô đơn, Dín và biết đâu Đức Mẹ đồng trinh nữa cũng đang âm thầm gặm nhấm nỗi đau riêng. Súa ác quá không? Thôi thì cứ đẻ, cứ để Dín một lần nếm nỗi đau của người làm mẹ rồi Dín sẽ hiểu. Một nỗi sợ vô hình, nỗi sợ truyền đời cứ thêu dệt trong đầu Súa, ban ngày và cả trong mơ.

 

- Không phải con của tôi.

 

Dín nép mình vào chân Đức Mẹ khi thấy Súa bước đến. Súa im lặng khẽ gật đầu. Cô ngẩng nhìn lên bức tượng sừng sững rồi thu mắt lại nơi đứa em đang ngồi rúm ró trên bậc thềm. Sức lực trong cô không còn, bàn chân, bàn tay rệu rã, Súa quỵ xuống bên Dín. Hai người đàn bà ngồi dựa vào nhau trong đêm. Thỉnh thoảng Dín lại lén nhìn chị, hai tay vòng trước bụng. Súa nghĩ gì mà nhìn xa xăm thế, hun hút vào đêm. Súa không mắng chửi, gào thét tự nhiên Dín thấy sợ, thấy nỗi đau đang râm rỉ trào lên trong mắt Súa. Lỗi của Dín?

 

Sống thế này người sẽ hóa dại mất thôi. Đáng lẽ Súa chỉ nên đi một mình, đừng có mang Dín theo, bắt Dín chôn vùi thanh xuân ở đảo mây này. Ngày mai, Súa sẽ dẫn Dín xuống núi.

 

- Đừng đuổi?

 

Dín ngập ngừng hỏi. Tay siết chặt vai Súa. Súa quay sang nhìn Dín không đáp, chỉ có tiếng thở dài nén lại của người kế bên.

 

Hai cái bóng lòa lòa trong sương, dìu nhau bước xuống ngôi đền về phía đảo mây. Xa xa những thân cây biêng biêng mục rệu bên đường nhập nhòa sáng tối. Và đâu đó trong tiếng sương cựa mình Súa còn nghe thấy cả tiếng tách mầm vươn lên của những chồi non.

 

--------

 

Nguồn: VOV

Tiếng đàn ngân rung vẻ đẹp tâm hồn con người trong hai truyện ngắn "Sợi dây đàn thất lạc" và "Người chơi đàn lặng lẽ"

Đó là một hoàn cảnh hết sức bình thường của những nhân vật bình thường trong chiến tranh.

Những nỗi niềm lay thức từ "Khói hương ở lại"

Thiên truyện nhức nhối cái nhìn về đồng tiền, về sự nông cạn, ích kỷ, lối sống trên tiền, thực dụng đã mặc nhiên được xã hội chấp nhận và coi như lẽ thường tình.

"Ô sin làng”: Nỗi niềm người giúp việc

Tác giả khai thác đề tài về người giúp việc qua nhân vật Hà hấp. Hà hấp cũng chả có gì đặc biệt, tài giỏi và công việc Ô sin của cô sẽ yên bình diễn ra nếu không có việc tằng tịu với ông chủ đã ngoài 70 tuổi.

“Họ đã trở thành đàn ông”: Sự hy sinh, hiến dâng của nữ thanh niên xung phong

Cô đau đớn, ân hận, giằng xé tâm can. Và cũng từ đó, nơi chiến trường ác liệt, cô thay đổi.

“Mùa én gọi bầy’’: Trân trọng hạnh phúc từng phút giây

Ghen tuông quả thực hết sức nguy hiểm, nó như một thứ bệnh, hay nọc độc gặm nhấm, khiến con người trở nên điên khùng, dễ đưa đến những hành động mất kiểm soát. Sự việc được đẩy lên thành cao trào.

Truyện ngắn Roman Ivanytchouk: Khi thiên nhiên thổn thức

Một sự tuẫn tiết vì nghĩa thủy chung trước nỗi đau khôn nguôi. Sự hoang mang của người thợ săn những ngày khi chưa nhận ra sự thật ấy vẫn chưa là gì so với nỗi ám ảnh dày vò sau quãng thời gian dài sau đó, khi đã từ...

"Dưới đáy hồ": Thế giới của những người đã khuất

Truyện được kể qua ngôi thứ ba, nhân vật Hắn, vốn là một văn sĩ căm ghét đàn bà, đang trong một chuyến nghỉ dưỡng ở khu nhà sáng tác để tìm cảm hứng cho tác phẩm mới.

“Dừng lại bên sông”: Lẽ sống nhân văn của người Việt

Tiếp đến câu chuyện của ông Năm Cân làm nghề sông nước, một cơ sở cách mạng nằm vùng có người con trai cũng đi theo cách mạng, hoạt động binh vận trong lòng địch , chết bởi bom đạn khi chưa kịp có những đóng góp gì.

Youtube

Facebook Fanpage

1