Quán Bên Đường - Phần 6

04-02-2016
  0   662


Đợi cho ngọn lửa bừng lên, Lý dùng chân đá nó vào chỗ có vòng vải ngũ sắc. Lửa bén rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã thành ngọn. Nửa phút sau thì cái vòng kia cùng với cỏ khô đã biến thành tro!


Lý hài lòng với hành động của mình, anh đứng im nhìn ngọn lửa tàn và thầm khấn vong hồn Vọng:


- Nếu cậu có linh thiêng thì báo cho mình biết, việc làm vừa rồi của mình đúng hay sai? Mình có giúp gì được cho cậu không?


Bỗng đống tro tàn kia bốc lên cao như cơn lốc xoáy, như một cách đáp lại lời khấn của Lý! Anh phấn khích:


- Như vậy vong linh của cậu hiểu được việc làm của mình rồi! Nếu mình không lầm thì cái vòng vải ngũ sắc lúc nãy là của ai đó ếm trước mộ cậu phải không?

Lý ngồi xuống ngay đầu mộ giữa trời nắng chang chang, và anh như đang nói chuyện tay đôi với Vọng:


- Cậu có biết không, vừa rồi tình cờ mình gặp Phi Nga ở đây. Cô ấy nói về thăm cậu, để chứng tỏ cho cậu thấy là cô ta không nợ nần gì cậu cả. Mình rất lạ là cô ấy vẫn tỏ ra cay cú với chuyện của cậu và ai đó... Phải chăng là cô ấy vẫn còn yêu cậu?


Dĩ nhiên là không có lời đáp của Vọng, nhưng Lý vẫn có cảm giác là bạn mình đang nghe. Anh lại tiếp:


- Mình có cảm giác rằng Phi Nga không chỉ về đây với mỗi lý do đó đâu. Mình cũng nghi vòng vải ngũ sắc vừa rồi là do cô ấy làm. Mình đã nghe người ta nói nhiều về những gì cô ấy làm trước đây, mình không hoàn toàn tin, nhưng dẫu sao mình cũng không có thiện cảm với cô nàng. Được rồi, mình sẽ lưu ý đến Phi Nga, cậu yên tâm.


Trong lúc nói, Lý vô tình phát hiện ra ở cuối ngôi mộ còn có một vòng vải ngũ sắc khác được cắm rất khéo, lẫn vào đám cỏ rậm!


- Lại còn có chuyện đây!


Lần này, Lý giải quyết nhanh gọn hơn, anh bật lửa diêm đốt thẳng vào đám cỏ. Ngọn lửa cháy phát ra một màu xanh rất lạ, rồi bất chợt như có tiếng ai kêu thét lên gần đó! Lý ngơ ngác nhìn quanh, bởi anh nghĩ có thể lúc đốt đã vô tình làm phỏng ai đó chăng?


Và Lý hốt hoảng khi nhìn thấy một người tuy đứng xa ngọn lửa, nhưng lại đang vùng vẫy, tỏ ra đau đớn lắm?


- Kìa, là bà sao?


Người kia chính là bà chủ quán bên đường. Chẳng hiểu sao bà ta lại ở đây và bị như vậy?


Lý chạy đến định hỏi rõ thì bỗng bà ta vụt chạy thật nhanh và biến mất vào đám lá rừng gần đó.


- Kỳ lạ cái bà này!


Lý định đuổi theo, nhưng nghĩ là anh nên quay trở lại ngôi mộ, và anh ngơ ngác khi nhìn thấy có một bó hoa thật tươi của ai đó vừa mới đặt xuống. Lý kêu to:


- Ai vừa đặt hoa ở đây, cho gặp mặt được không?


Chẳng ai đáp lời anh, mà cũng chẳng thấy bóng dáng của ai.


- Không lẽ là mụ kia!


Điều đó là không thể, bởi lúc vừa thấy anh thì mụ ta đã chạy biến từ hướng đằng kia. Vậy phải chăng...


Lý lại nghĩ tới Phi Nga. Anh bước về phía mấy ngôi nhà hàng xóm, gặp ngay Hai Tùng đang hớt hải chạy từ xa về, anh ta nói to:


- Xảy ra chuyện rồi! Cô... cô gì đó...


Anh ta phải thở gấp mấy hơi rồi mới trấn tĩnh lại, tiếp lời:


- Xảy ra chuyện với cô gì mới ở đây ra!


- Phi Nga!


Lý kêu lên, vừa hỏi lại:


- Cô ta bị gì vậy?


- Bị cháy! Chẳng hiểu sao cô ta bị cháy như cây đuốc khi đi về gần tới chỗ đậu xe, đang chuẩn bị lên xe về Sài Gòn!


Lý lặng người đi, anh đang liên tưởng tới cái vòng ngũ sắc và ngọn lửa bùng cháy vừa rồi...


- Anh có muốn qua đó coi không? Hình như người ta sắp đưa cô ấy đi cấp cứu.


Lý nhẹ lắc đầu rồi không nói gì, bước trở vào nhà...


- Cậu Lý ơi, cháy ngoài kia dữ dội lắm, cậu xem kìa!


Lý ngoái lại nhìn và giật mình, bởi nơi cháy là phía ngôi mộ của Vọng!


- Lúc nãy mình đốt...


Anh phóng chạy nhanh về phía đó. Hai Tùng gọi vài người nữa cùng chạy theo..


Ra tới nơi thì thấy ngọn lửa cháy bùng khá lớn, đã lan rộng đến gần vạt rừng kế bên. Hốt hoảng, Hai Tùng huy động mọi người:


- Chặn lửa phía rừng đi!


Họ dùng chà cây dập lửa. Lúc đó lửa đã lan hầu như khắp nơi quanh ngôi mộ, lửa trùm lên chẳng còn thấy nấm mộ đâu nữa.


Cũng may, nhờ biết cách dập lửa, nên một lúc sau thì ngọn lửa đã được dập tắt hoàn toàn. Nhìn lại ngôi mộ, Lý quá đỗi ngạc nhiên, bó hoa tươi trước đầu mộ vẫn còn nguyên, trong lúc mọi vật khác đều cháy sém!


- Lạ thật!


Lý lẩm bẩm và đích thân cầm bó hoa lên, anh phát hiện có một nhánh hoa rừng trắng muốt, rất lạ, được đính kèm theo bó hoa, như một biểu tượng của người tặng hoa, thay vì đề tên.


- Hoa trắng hay là bạch hoa? Có thể người nào đó tên này...


Quay sang Hai Tùng, Lý hỏi:


- Ở đây có cô gái nào tên là Bạch Hoa hay Hoa Trắng không?


Suy nghĩ một lát, Hai Tùng lắc đầu:


- Vùng này đa số là người thiểu số, họ không có tên Việt như vậy. Mà có chuyện gì không?


Lý lắc đầu:


- Không có gì. Tôi nhìn hoa nên liên tưởng thế thôi.


Anh đặt bó hoa xuống chỗ cũ, Hai Tùng nhìn và nói:


- Đây là hoa dại trong rừng, nhưng rất đẹp, chứng tỏ người hái bó hoa này rất có khiếu về mỹ thuật, mà lại khá công phu nữa, bởi lựa được toàn hoa đẹp như thế này không phải dễ kiếm một lúc đâu!


Đến nhà rồi mà hầu như suốt buổi trưa hôm đó, Lý cứ thắc mắc hoài về chuyện bó hoa. Chuyện nó không cháy trong lửa đã là một điều lạ, nhưng như Hai Tùng nói, hoa đó là hoa rừng, tức do một người ở trong rừng hái tặng, thì là một chuyện đáng quan tâm hơn. Nó có liên quan đến người phụ nữ riêng của Vọng?


Mải miết suy nghĩ mà Lý quên cả bữa cơm trưa do chị hàng xóm nấu giúp đã mang sang để ở nhà bếp từ lâu. Anh nằm vắt óc suy nghĩ cho đến lúc ngủ quên lúc nào không biết...

 

Youtube

Facebook Fanpage

1