"Thuê bao vừa gọi hiện không liên lạc được"
Có khi nào bạn cảm thấy vô cùng cô đơn, vô cùng cần một ai đó cho dù chỉ là nghe thấy giọng nói của họ qua điện thoại mà thôi? Tôi chắc chắn là các bạn đã có những giây phút như thế. Khi rất cần ai đó, cần sự an ủi, cần một câu nói ấm áp đem đến yên bình trong thực tại đầy bế tắc thì thật sự một sự chia sẻ dù nhỏ thôi cũng sẽ trở nên vô cùng ý nghĩa. Nhất là sự chia sẻ giữa hai người yêu nhau thì lại càng cần thiết biết bao phải không các bạn?
***
Vân bước một mình trên con đường vắng. Trời về khuya, sương bắt đầu buông xuống làn tóc của cô. Bờ vai Vân lạnh buốt. Nhưng cái lạnh đó không thấm vào đâu so với sự trống trải trong tâm hồn. Cái cảm giác không có người yêu không hề đáng sợ. Đáng sợ là cảm giác cô đơn ngay cả khi mình đã có một người để yêu thương. Và giờ đây, Vân đang phải đối diện với sự cô đơn đó. Nó thực sự khủng khiếp với cô.
Vân bấm số điện thoại. Một số điện thoại quen thuộc mà dù cô có say rượu, có buồn ngủ, có nhắm chặt mắt lại thì cũng không thể nào nhầm bởi vì đó là của người đàn ông mà cô yêu nhất. Đã hơn 5 năm qua, người ấy chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc sống của Vân. Vì thế mà khi cô vui, buồn hay là bất cứ tâm trạng nào khác, cô đều muốn gọi cho anh, có anh ở bên.
Điện thoại vang lên một âm thanh quen thuộc: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Một sự hụt hẫng và đau đớn. Đây là lần thứ bao nhiêu Vân cần có anh mà anh không xuất hiện? Đây là lần thứ bao nhiêu mà anh tắt máy? Cái cảm giác này giống như Vân bị cả thế giới quay lưng lại, một mình bơ vơ trong màn đêm đen tối. Anh là cả thế giới của cô nhưng anh luôn để cô trở thành người đơn độc giữa cuộc đời.
Gần 1 năm nay, Vân phải học làm quen với việc sẽ không bao giờ điện thoại được cho anh. Mỗi lần gặp gỡ đối tác quan trọng là anh tắt máy. Bởi vì anh biết có thể Vân sẽ vô tình gọi điện cho anh vào lúc đó. Mà anh thì không muốn ai làm phiền chuyện làm ăn của mình, dù cho người đó có là Vân, dù cho lúc đó Vân có chuyện gì đi chăng nữa. Anh sẽ chỉ là người yêu của Vân khi anh hoàn thành xong công việc, bật điện thoại lên, anh sẽ gọi cho cô… Nhưng lúc đó, có thể là Vân đã tự giải quyết xong điều mình muốn nhờ và chắc chắn là Vân đã nhận về mình những sự tổn thương quá lớn.
Sẽ không phải là vấn đề quá nghiêm trọng nếu như anh không quá bận rộn. Những cuộc gặp gỡ đối tác của anh nhiều đến nỗi gần như anh khóa máy cả ngày với Vân. Tất nhiên là anh có số khác để giao dịch trong công việc. Nhưng khi điện cho anh không được, ngay lập tức Vân sẽ ngừng liên lạc ở đó. Vì cô biết, cô sẽ làm phiền anh, sẽ khiến anh mệt mỏi, khó chịu thậm chí là tức tối nếu cô tiếp tục gọi cho anh thêm một lần nữa. Điều mà cô làm lúc đó là tắt máy đi và chờ đợi một cuộc gọi lại. Có thể sẽ vào lúc nửa đêm, khi anh hoàn thành xong mọi việc, hoặc là ngày hôm sau khi anh nhớ ra mình có người gọi nhỡ mà cũng có thể là quên luôn…
Vân đã cố nhưng cô không thể nào quen được với sự vô tâm ấy của anh. Vân biết anh cần lo cho sự nghiệp nhưng anh thờ ơ đến mức đáng sợ. Nhiều người nói Vân may mắn khi yêu được một người giỏi giang và thành đạt. Nhưng từ trong lòng, Vân chỉ ao ước được bên người yêu của mình đi dạo vào ngày cuối tuần, được điện thoại cho anh “cầu cứu” khi không may cô ốm đau, mệt mỏi hoặc đơn giản là trong lòng cảm thấy buồn, cô đơn và nhớ anh. Những hạnh phúc bình dị ấy cũng là điều khiến Vân phải ao ước, bởi vì anh lúc nào cũng bận, bởi vì máy của anh luôn tắt để ngăn cho cô không gọi đến khi có công việc.
Vân cảm thấy sợ những âm thanh quen thuộc: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được” phát ra từ số máy của anh. Nó làm cô tuyệt vọng và thấy mình bị bỏ rơi. Gần 1 năm rồi nhưng Vân không quen được với điều đó. Cô đã từng hỏi anh rằng: “Nếu anh luôn tắt máy, khi em cần anh nhất, như… như lúc em sắp chết thì em sẽ chẳng thể nào gặp được anh lần cuối”. Đáp lại lời nói ấy cả Vân, anh khó chịu quay đi vì cho rằng cô nói những điều gàn dở.
Đêm nay, cô bước một mình lang thang trên con đường về nhà. Xe máy bị hỏng mà cô thì lại quên ví ở nhà. Tất nhiên, Vân có thể gọi cho biết bao người bạn để nhờ họ tới giúp. Nhưng Vân lặng lẽ đi bộ về. Cô không muốn gọi cho một ai đó khác ngoài anh. Họ chắc chắn sẽ hỏi cô rằng” Sao không gọi người yêu tới đèo về?”. Lúc đó Vân sẽ trả lời ra sao, lẽ nào nói rằng anh ấy đã tắt máy để tránh cô làm phiền trong một cuộc gặp gỡ đối tác quan trọng. Vân cảm thấy đau và xấu hổ với điều đó. Dù cho nhà cô cách nơi làm việc gần 10km. Vân đi bộ về không phải vì cô không thể có cách khác để về nhà nhưng sau cuộc điện thoại với anh, lòng Vân trống rỗng, cô muốn thả bộ để nghĩ về mọi thứ và về tình yêu…
Thành phố bắt đầu bị bao phủ bởi một màn sương… Vân lững thững bước đi trong vô định. Có một cái gì đó thật mạnh đâm vào cô. Đau lắm. Nhưng Vân không hiểu nó là chuyện gì. Cô ngã xuống vệ đường, hai mắt bắt đầu mờ đi và mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ. Chút cảm giác cuối cùng, Vân bấm số gọi cho anh. Cô áp điện thoại lên má mình, chờ nghe một giọng nói thân thương của anh: “Anh đây em!”. Nhưng… “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Cô nhắm mắt lại, chiếc điện thoại rơi xuống đường.
***
Anh tỉnh dậy sau một ngày dài đầy mệt mỏi. Hôm nay là một ngày rảnh rỗi và anh nghĩ tới Vân. Anh tủm tỉm cười khi hình dung ra cảnh cô sẽ ngạc nhiên lắm nếu như anh đường đột xuất hiện ở cổng nhà cô với một bó hồng trên tay. Hình như đã lâu lắm rồi thì phải.
Anh chợt nhớ ra mình còn chưa bật điện thoại lên. Hôm qua, sau cuộc gặp gỡ với đối tác ra về anh mệt quá ngủ luôn mà quên không bật máy lên để kiểm tra. Anh nhanh chóng mở điện thoại ra và nhận thấy Vân gọi cho anh rất nhiều lần. Sau đó là cuộc gọi từ một vài số máy lạ khác… Anh điện thoại cho Vân nhưng điện thoại chỉ vang lên một hồi dài: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.
Anh sốt sắng vì chưa bao giờ Vân tắt máy, ngay cả những lần hai người giận nhau. Vì Vân luôn nói, nếu em tắt máy, không may lúc đó anh cần tới em, cần tới sự giúp đỡ của em… Chính vì điều đó mà anh sợ. Anh gọi lại vào số máy lạ đã điện thoại cho mình đêm qua. Đầu dây bên kia nghe máy bằng giọng điệu từ tốn: “Anh đến bệnh viện đi, Vân bị tai nạn, cô ấy gọi cho anh…”
Anh lao đi như một người điên. Anh chỉ xin cuộc đời đừng là câu nói: “Nếu anh luôn tắt máy, khi em cần anh nhất, như… như lúc em sắp chết thì em sẽ chẳng thể nào gặp được anh lần cuối” mà Vân từng hờn trách.
***
Các bạn thân mến, câu truyện ngắn đã tạm dừng lại ở sự trăn trở tự trách của chàng trai khi anh lao đến bệnh viện gặp cô gái. Cái kết của câu truyện này sẽ như thế nào thì ban biên tập RadioMe xin dành lại cho các bạn, hy vọng rằng không một ai trong chúng ta sẽ phải hối tiếc vì sự thờ ơ mà mình dành cho người mình yêu thương nhất.
----------
Theo: Nhật Hạ (Khampha)
Thực hiện chương trình: Nhím Xù, Kún và nhóm sản xuất RadioMe
Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2
Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...
Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi
Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 1
Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1
Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 2
Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...
Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4
Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3
Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...