Vong tiền kiếp - Phần 1

Thể hiện : Kún
Tác giả : Sưu tầm
04-05-2017
  0   1676

Sáng sớm khi mặt trời vừa ló dạng, Kiên mở mắt bước ra sau nhà đánh răng rửa mặt mũi. Mùi rượu nồng nặc từ đêm qua vẫn còn ám ảnh anh về những trận rượu say lì bì cùng lũ bạn sát phạt trên bàn nhậu. Kiên đưa chiếc bàn chải đánh răng vào khoang miệng cọ nhè nhẹ, đôi mắt lơ đang nhìn xung quanh. Chợt Kiên nom thấy trước nhà, có bóng dáng một đứa trẻ đang nằm co ro rên hừ hừ vì lạnh. Kiên giật mình cảm thấy kỳ lạ, anh đánh răng vội qua một lượt, rồi súc miệng rửa mặt thật nhanh.

 

Kiên bước chậm tới dưới mái hiên, trước mắt anh là một đứa trẻ độ tầm ba đến bốn tuổi. Trông nó nhỏ bé mà kháu khỉnh, nó đang nằm dưới hiên nhà anh, ngủ tại đây từ bao giờ. Nhìn thấy sắc mặt đứa bé tiều tụy, Kiên bỗng động lòng trắc ẩn.

 

Anh thò tay chạm vào thân mình đứa trẻ lay nhè nhẹ:

 

- Này em!

 

Kiên lay động nhanh, khiến đứa trẻ hơi giật mình. Sắc mặt nó tiều tụy, mắt nó nóng rát khô ran mở ra, trông nó như không có sức lực, chắc hẳn nó phải đói lắm, nhìn nó như nhiều ngày nay chưa được thứ gì vào bụng.

 

Miệng nó mấp máy từng câu nhưng Kiên nghe không sao rõ nổi, nó muốn nói điều gì. Nhưng có lẽ phần vì quá mệt mỏi, phần vì mới thức dậy sau cơn ngủ say, nên nó chỉ đành thở nhẹ, trông nó như đang thoi thóp.

 

Động lòng chắc ẩn, Kiên vội bế đứa trẻ vào nhà. Anh dựng nó ngồi lên một cái góc ghế trong nhà, lúc này người nhà cũng đã dậy cả. Ông Hòa nhìn thấy Kiên bế một đứa trẻ vào nhà liền cất giọng hỏi:

 

- Đứa nào đây? Con rơi con vãi ngoài đường ngoài chợ của mày à?

 

Ông Hòa tính hay tếu táo, vẫn luôn thích đùa. Kiên chợt cắt ngang, giọng hơi gắt:

 

- Bố đừng có đùa, sớm rồi con dậy thấy nó nằm ở ngoài hiên nhà mình. Trông nó tiều tụy lắm, chắc bị người ta bỏ nên đem vào, cho nó ăn một ít đồ ăn rồi dán thông báo tìm người sau…

 

Kiên dừng lại một lúc rồi lại hỏi tiếp:

 

- Nhà mình còn ít cơm nguội nào không bố?

 

Ông Hòa nhấp chén chè buổi sáng, thói quen này của ông đã bao nhiêu năm nay hình thành khó bỏ. Ông chép miệng nói:

 

- Mày có biết nó là ai đâu, sao mà cho nó ăn cơm được. Người lạ vào nhà, không được cho ăn cơm ngay. Đấy là cái tục mà các cụ truyền rồi, mày phạm vào phải vạ rồi vong nó theo thì làm sao?

 

Ông Hòa thường ngày rất mê tín, nên nói cái gì cũng phải động chạm đến kiêng kị một ít. Kiên còn trẻ nên không tin vào mấy thứ ấy cho lắm, nhưng vẫn để vừa lòng bố, anh quay sang đứa trẻ hỏi nhỏ:

 

- Em ăn mỳ tôm không?

 

Đứa trẻ lắc đầu. Kiên lại hỏi tiếp:

 

- Thế ăn bánh nhé?

 

Đứa trẻ lại tiếp tục lắc đầu, Kiên không còn sự lựa chọn nào khác, như một thói quen, anh lại hỏi cho quen miệng:

 

- Thế ăn cơm nhé!

 

Đứa trẻ kia chừng như chỉ chờ câu hỏi này, nó vội gật đầu ngay. Kiên bất đắc dĩ thở dài, ông Hòa nghe thấy thế thì liền gắt ngay:

 

- Tao đã nói rồi đấy, mày cứ không nghe tao thì liệu hồn!

 

Kiên cắt ngang:

 

- Sáng sớm ngày ra mà bố đã thế rồi, ăn cơm thì sao? Bố mê tín nó vừa thôi…

 

 

Kiên chẳng thèm đoái hoài đến ông Hòa, mặc cho ông lèm bèm tức giận ở nhà trên. Kiên vẫn xuống bếp lấy cho đứa bé một chén cơm nhỏ. Anh phát hiện ra trong nhà chẳng còn chút thức ăn nào, nhưng nghĩ bụng chắc nó đói thì cũng không cần nhiều. Kiên chỉ xới tạm một thìa cơm trắng, cầm một đôi đũa lên nhà trên.

 

Kiên đưa bát cơm trắng cùng đôi đũa cho đứa trẻ, chợt anh mới nhớ là đứa trẻ còn nhỏ quá, chắc gì đã biết cầm đũa. Anh định lấy lại đôi đũa rồi thay cho nó bằng một cái thìa. Nhưng trước mắt anh, đứa trẻ đã từ lúc này cầm đũa và cơm ngon lành như một người lớn, cái vẻ cầm đũa của nó nom sao mà có kinh nghiệm lạ.

 

Kiên chợt cười mỉm, nhìn đứa trẻ tiều tụy hốc hác và cơm. Chỉ là cơm trắng không thôi mà nó cũng ăn ngon lành đến thế.

 

Ông Hòa tức giận từ lúc bấy, lúc Kiên từ dưới bếp cầm bát cơm trắng lên, thì đã không thấy bóng dáng ông Hòa đâu cả.

 

Hôm nay vì có đứa bé này, nên Kiên tạm thời không ra đồng. Anh đan nốt chỗ nan còn sót lại trong góc bếp để làm cái lồng gà, rồi mới chạy vội ra xã để dán cái tờ thông báo tìm người thân cho đứa bé.

 

Anh nhìn đứa bé rồi cất giọng thân mật hỏi:

 

- Em tên là gì?

 

Đứa bé dương đôi mắt tròn lên nhìn Kiên, nhưng không trả lời. Kiên lại cố hỏi tiếp:

 

- Em phải cho anh biết tên thì anh mới biết đường mà làm thông báo tìm người nhà cho em chứ?

 

Đứa trẻ cúi đầu, nó hình như đang suy nghĩ, rồi cuối cùng nó cũng rặn ra được vài từ:

 

- Duy… Duy…

 

Kiên gật đầu nói:

 

- À, thì ra em tên Duy.

 

Rồi Kiên ghi nhanh vào tờ thông báo, anh chạy ra góc nhà vớ nhanh chiếc xe rồi nhảy lên.

 

Chợt anh thấy đứa bé tên Duy kia lẽo đẽo chạy theo mình, nó bám lấy cái vạt áo của anh không rời. Kiên quới tạm tay nó ra rồi nói:

 

- Anh đi lên xã dán thông báo tìm người cho em, em cứ ở nhà rồi lát anh về ngay.

 

Nhưng Duy vẫn lắc đầu, nó vẫn bám chặt lấy Kiên, mặc cho Kiên có dùng sức thế nào nhưng vẫn không lay nổi.

 

Bất giác Kiên đành cười trừ, bồng tạm đứa trẻ lên sau xe đạp rồi chạy xe nhanh lên xã dán tờ thông báo.

 

Từ hôm dán thông báo trên xã, Duy vẫn ở nhà Kiên chờ trực. Lạ thay đến bữa cơm, nó chỉ ăn duy nhất một bát cơm trắng mà không hề động đến thức ăn. Kể cả Kiên có gắp cho nó thức ăn vào bát, nhưng xong bữa thì cơm đã hết sạch, thức ăn thì vẫn còn nguyên.

 

Kiên thấy lạ thì hỏi:

 

- Sao em không ăn thức ăn?

 

Duy lắc đầu không nói, dường như nó rất kiệm lời so với những đứa trẻ cùng tuổi, mà suy nghĩ của nó, lại có mười phần lanh lợi khác thường.

 

Kiên đợi đã được dăm hôm mà không thấy tin tức gì, liền thưa chuyện với ông Hòa nói:

 

- Kỳ nghỉ hè lần này của con cũng hết rồi, nay mai con phải về thành phố. Thằng Duy nó cứ theo con mãi, thôi thì bố cứ để nó xuống thành phố với con, xong rồi đợt nào xã có tin thì bố điện cho con biết, con sẽ đem em nó về ngay.

 

Ông Hòa mấy đận nói mà Kiên không nghe, cũng không thèm để trong bụng, chỉ gật đầu cho có lệ, cái mặt ông lạnh tanh như tiền. Ông liếc nhìn Duy một cái với vẻ kiêng dè, rồi quay đầu đi tiếp tục uống chè như thường lệ.

 

Còn tiếp...

 

---------------

 

Nguồn/ Tác giả: Truyenngan.com

 

Thực hiện chương trình: Nhím xù, Kún - RadioMe nối dài yêu thương

 

Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 6

Người ta bảo rằng trong con người của Hường có một phần hồn của Xuyến. Và chính Xuyến chớ không phải Hường, mới là người cai quản sản nghiệp nhà họ Bành. Họ phải trả giá cho những tội ác từng gây ra.

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 5

Ả ta nghiến răng và thuận tay tung mạnh bà mẹ chồng lên cao như tung một quả bóng. Khi rơi xuống, thay vì rớt trên sàn nhà, bà Bành lạt bị vướng vào sợi dây giăng mùng. Bình thường sợi dây ấy chỉ đủ giăng chiếc mùng nhẹ tênh,...

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 4

Một tiếng thét vang lên, vừa lúc Minh Nguyệt lảo đảo, lui mấy bước. Trước mặt y thị không phải là con người hầu bình thường, mà là người với gương mặt trơ xương. Một chiếc đầu lâu trên thân mình bằng xương bằng thịt!

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 3

Tiếng kêu của nó vọng lên trong đêm trường, nghe thê lương, đau lòng... Nhưng trước sau gì cũng chẳng có ai đến cứu. Mặc dù trong ngôi nhà lớn đó lúc ấy có nhiều người nghe và hiểu chuyện, nhưng vì sợ uy quyền của vợ Hai Tường, nên...

Giọng đọc: Thu Trang

Nàng hầu trẻ - Phần 1

Năm đó xảy ra nạn đói tràn lan khắp nơi. Ngoại trừ những nhà giàu, còn hàng dân lao động bình thường đều khổ sở chạy tìm miếng ăn từng bữa mà cũng không đủ.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Quỷ

Truyền thuyết ma trùng - Phần 5

Đang lúc anh xoay người chuẩn bị tiếp tục bám theo gã đàn ông kia, thì bất chợt cả thân người gã ta lại lừ lừ quay lại.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Qủy

Truyền thuyết ma trùng - Phần 4

Hỡi ôi, cái gương mặt bà cụ sao có đôi mắt đen sì sì, miệng bà ta đang mở ra nhe răng nanh dài nhếch mép đầy kinh tởm.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Qủy

Truyền thuyết ma trùng - Phần 3

- Tôi nói các đồng chí ở trên huyện lại không tin, lại cho là dân Vũ Thôn chúng tôi mê tín, chứ quả thực là chuyện này có thật. Nó được để lại cái tục này từ thời cụ cố tôi kia, cho đến bây giờ thì cũng chưa...

Youtube

Facebook Fanpage

1