Xuất Phát Lần Thứ Hai

26-04-2016
  0   830

Lam Anh

Tôi & Hưng không có lời chia tay. Bởi khi gặp nhau, rồi sau đó không lâu trở thành hai kẻ sóng đôi trên một con đường thì giữa chúng tôi không hề có một lời yêu thương nào. Tất cả đi vào quỹ đạo khi một đêm mưa lất phất, sua những ngày nắng nóng chói chang, Hưng nhắn tin bảo muốn chở tôi đi loanh quanh. Tôi xuống nhà thì thấy Hưng đứng chờ sẵn, người nóng ran vì cơn sốt mà sau này Hưng giải thích với tôi là “Lúc từ nhà đi thì trời đang mưa to lắm, không mặc áo mưa, chỉ muốn lao thật nhanh đến gặp em.” Tôi ngồi lên xe Hưng, anh vòng tay ra phía sau kéo tôi sát vào người anh. Khẽ khàng tôi đặt cằm mình lên vai Hưng, nắm thật chặt tay anh. Chúng tôi thả mình trôi theo cảm xúc thật của mình, không đắn đo và dè chừng.

Sau đêm ấy, Hưng về nhắn cho tôi một tin nhắn mà đến giờ vẫn còn trong inbox của tôi: “Mưa. Lạnh. Bên em. Ấm áp!”. Với tôi, hai chữ ấm áp khi ở bên cạnh nhau đã là quá đủ. Và từ đó, trong phonebook của tôi, số di động của Hưng được đổi thành 1 chữ duy nhất “Anh”.

Cách đây hơn hai tháng, Hưng ít đến tìm tôi hơn, cũng không có những tin nhắn bất chợt lúc tôi đang lịm dần với đống công việc và bài tập ngất ngưởng như trước đây. Đại loại như: “Tỉnh lại rồi bước ra cửa đi em, một phần KFC đang chờ em cùng với Mr.Rite của em” hay “Em xinh. Anh cướp em khỏi mớ hỗn độn làm em nhức đầu đây!” và liền sau tin nhắn ấy là Hưng bước vào, cúi xuống đặt lên môi tôi một nụ hôn dài rồi lôi tôi ra khỏi nhà. Đó là những ngày bình yên và ấm áp trong tôi! Hưng có những biều hiện không rõ ràng. Nhưng tôi không phải là đứa con gái nghĩ nhiều về những điều mơ hồ cảm nhận. Tôi cần câu trả lời do chính tôi tìm ra.

Tôi đền tìm Hưng ở trường. Nhóm của Hưng đang thuyết trình đề tài môn Kinh tế Lượng. Tôi ngồi đợi một lúc thì Hưng ra. Hưng tránh ánh nhìn của tôi. Có lẽ hơn ai hết Hưng biết rằng đôi mắt sâu thẳm ấy không hề biết nói dối. Chúng tôi lặng lẽ bên nhau. Tôi không nói được lời nào với anh. Tôi gửi cho anh một tin nhắn khi hai đứa ngồi đối diện nhau trong quán café. Anh đang di di mũi giày trên sàn, mắt nhìn đăm đăm vào ly đá tráng miệng. “Anh không có gì để nói. Em cũng thế. Tại sao?”. Hưng hơi bất ngờ khi nhận tin. Anh reply rất nhanh: “Mong 1 ngày sự ấm áp sẽ trở về.” Sẽ trở về? Nghĩa là hiện tại nó đã rời anh? Nghĩa là ngay lúc này đây, bên tôi, anh không còn cảm thấy cái cảm giác thường trực mà tôi mang đến? Tại anh? Tại tôi? Hay là tại cả 2 đã không chăm thêm lửa cho tình yêu của mình? Hàng trăm câu hỏi vẩn vơ trong tôi. Nhưng tôi không để chúng hành hạ Hưng và dằn vặt chính mình. Tôi cười khẽ, nhưng rất thật, rất tươi. “Em về!”. Khi đi ngang qua Hưng, tôi để tay mình khẽ chạm vai anh như một lời an ủi.


Tôi về nhà trong tâm trạng không mấy ổn thỏa. Chới với, hụt chân và ngỡ ngàng.Dù khi đến tìm Hưng, tôi đã biết trước rằng sẽ như thế. Nhưng biết trước không có nghĩa là không đau, biết trước không có nghĩa là không nuối tiếc. Nhưng nuối tiếc cũng không có nghĩa là níu kéo. Tôi không còn là tôi của những tháng ngày cũ bên EX – Quân Anh – cố chấp và dằn vặt. Cho đến khi Hưng đến, thổi vào cuộc sống ngột ngạt của tôi một cơn gió mát lành thì Quân Anh mới thật sự thôi ám ảnh tôi. Vì thế, khi Hưng dừng lại ở một trạm trên con đường tình yêu của chúng tôi, tôi không cho phép mình cái quyền làm Hưng đau thêm một chút nào nữa. Tôi muốn anh thanh thản và nhẹ nhàng ra đi. Tôi cũng sẽ dừng lại! Dù thật tâm tôi muốn bước tiếp, nhưng không thể bước một mình như thế này, đúng không?

Tôi xem việc cả tôi và Hưng không ai nói lời kết thúc là điều dễ hiểu. Có ai lại kết thúc một mối quan hệ khi thật sự nó không có mở đầu?

Quốc Hưng

Tôi đang điên đầu cùng hàng tá công việc lằng nhằng có tên lẫn không tên của những ngày cuối năm Công việc bận rộn làm tôi mệt mỏi. Nhưng tôi cần sự mệt mỏi này đề đè nén những suy nghĩ của mình. Tôi sợ khi phải đối diện với chính mình trong lúc tôi chưa thông suốt và chưa tự tha thứ cho mình. Hay nói chính ra là tôi bị cảm giác tội lỗi bao trùm. Không ai hiểu điều này. Vì không ai biết thật sự chuyện gì đang xảy ra với tôi. Có chăng chỉ là đám bạn thân thảng hoặc ném vào tôi một câu hỏi lạnh buốt: “Mày buông Lam Anh rồi à?”. Buông? Nghĩa là thế nào? Cho đến tận giây phút này tôi vẫn không hiểu nổi mình đang trôi đi trong một mối quan hệ như thế nào.

Chúng tôi không liên lạc với nhau từ cái hôm Lam Anh đến tìm tôi ở trường. Đôi mắt của em cho tôi biết em chưa hề biết gì cả về chuyện của tôi. Em chỉ thấy cần tìm tối để mọi chuyện rõ rang khi tôi lơ là em trong hơn 2 tháng qua. Chính vì em không biết, không tra hỏi, không trách cứ, không than phiền gì tôi nên tôi không thể cất lên một lời nào cho phải phép với em. Mọi sự giải thích của tôi sẽ làm em đau. Chắc chắn thế. Chẳng lẽ tôi phải nói với em rằng tôi có một cơn say nắng. Và khi tôi lẩn trốn ánh mắt của em là khi “tác giả” của cơn say nắng mà tôi đang rơi vào vừa đi qua? Em cố giấu sự mất thăng bằng của mình bằng nụ cười khẽ khi nhận được tin nhắn của tôi. Có lẽ nên là thế. Khi tôi chưa thể rõ ràng thì nên khoanh vùng lí do chúng tôi xa nhau về một góc là từ phía tôi. Mà thật ra thì đúng là từ phía tôi cơ mà. Nhưng lí do tôi đặt vào em không hoàn toàn đúng. Tôi vẫn ấm áp bên em. Vẫn muốn ôm em vào long, vỗ về cơn đau của em. Nhưng tôi không thể. Không nên gieo rắc quá nhiều hành động không - dành - cho -những - người - không - yêu - nhau với em khi mà bên một người con gái khác tôi cũng có những ý muốn tương tự.

Tôi không vội vàng tìm câu trả lời cho mình. Vì ngay lúc này, trung khu tình cảm của tôi khá rối ren, không len lỏi được cho tôi một suy nghĩ chính xác nào. Và tôi chọn cách im lặng. Im lặng với Lam Anh bằng tin nhắn ngay sau buổi café cuối cùng “Hứa với anh là em sẽ ổn được không?”. Lam Anh reply: “Em ổn. Ngay lúc này!”. Im lặng với Nhi cũng bằng một tin nhắn: “Anh xin lỗi. Anh nghĩ anh vẫn đang say nắng. Nhưng cơn say nắng có nên kéo dài hay không thì anh không trả lời em được.” Nhi trả lời, bình thản: “Em biết tự cân bằng và trở về mặt đất sau bồng bềnh.” Tôi biết cả hai đều đau. À không, cả ba. Nhưng không ai nói một lời. Cả hai người ấy muốn tôi bình yên. Tôi cũng muốn cả hai người ấy bình yên! Nhưng bình yên là thế nào? Là chôn vùi mình vào đống công việc ư? Hay là cố gạt nỗi nhớ của mình, ném phắt qua một bên?
*
Nhi
Nếu bạn là chủ nhân cơn say nắng của một ai đó thì sao nhỉ? Hạnh phúc ư? Đúng thật là hạnh phúc. Nhưng thứ hạnh phúc luôn luôn đi kèm với sự lo lắng rằng một ngày không xa người ấy của bạn tỉnh lại và bạn trở về nguyên vị trí của mình thì có thật là hạnh phúc không? Tôi mơ hồ nhận ra mình lọt thỏm vào tỉnh cảnh ấy hai tháng trước đây. Không dễ dàng rút chân ra vì tôi yêu Hưng rất nhiều. Yêu từ ngày Hưng mới bước chân vào trường, là một sinh viên năm nhất năng nổ và nhiệt tình. Chúng tôi chạm mặt nhau thường xuyên nhờ những hoạt động Đoàn, những buỗi đi tình nguyện, công tác xã hội. Tôi hướng tình cảm của mình về phía Hưng âm thầm và không chờ đợi. Hưng biết. Vì anh là một chàng trai cực kì nhạy cảm. Không biết bao nhiêu lần, Hưng tóm được ánh mắt của tôi khi chúng tôi cùng đi chơi chung nhóm với nhau và Hưng đanh quấn quít với cô bạn gái Lam Anh của mình. Lam Anh đáng yêu và sống rất thật. Cô không biết làm đau người khác. Và tôi cũng không thể làm đau cô. Nhưng có lẽ cuộc sống có những mưu toan mà chúng ta – những kẻ chủ mưu – một cách vô tình hay cố ý – không biết đến.

Một buổi đêm, Hưng đưa tôi về nhà sau một ngày mệt nhoài cùng hoạt động ngoại khóa của khoa tôi. Trời se se lạnh. Và một cách tự nhiên, tôi nép sát vào Hưng, vòng tay ôm anh thật chặt. Hưng thoáng rùng mình nhưng cũng để yên cho cảm xúc của tôi lan tỏa vào anh. Một lúc lâu, Hưng khẽ khàng hỏi tôi: “Nhi yêu anh, đúng không?”. Tôi gật đầu xác nhận. “Từ rất lâu rồi, đúng không?”. “Tại sao Nhi không nói?”. “Vì anh là bạn trai của Lam Anh, đúng không?” – Hưng hỏi tôi khá nhiều, nhưng anh chỉ nhận được từ tôi một câu trả lời: “Em yêu anh. Nhưng có lẽ anh không dành cho em.” Nước mắt tôi lặng lẽ rơi. Chúng tôi rơi vào khoảng không im lặng. Đến trước cửa nhà tôi, Hưng xuống xe, kéo tôi vào lòng anh. “Em khờ quá Nhi à!”.

Hưng dành cho tôi trọn vẹn khoảng thời gian rảnh rỗi anh có sau đêm hôm đó. Đó là những ngày hạnh phúc không thể nào đong đếm hết được của tôi. Anh đưa tôi đến trường, ăn trưa cùng nhau, tối tối lại đi loanh quanh dưới cái lạnh của mấy tháng cuối năm, trước khi chia tay bao giờ thủ tục cũng là một nụ hôn lên má tôi và lời thì thầm: “Ngủ ngoan, bé con!”. Chúng tôi, hay ít ra là tôi, quên mất sự tồn tại của Lam Anh. Một chút ích kỉ của con gái không cho tôi nhớ đến cô. Nhưng Hưng thì không. Sau khoảng thời gian đầu ngập chìm trong cơn say nắng bên một tôi đáng yêu và dịu dàng xinh xắn, anh choàng tỉnh. Nhưng anh không nỡ làm đau tôi. Anh lặng lẽ rời cả tôi và Lam Anh. Một sự ẩn mình khôn ngoan trong lúc này.

Tôi đau hơn Hưng tưởng. Cảm giác bồng bềnh nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự nuối tiếc. Vì sao ư? Vì tôi đã quá vội vàng, đã cố tình làm Hưng lung lay. Mọi nỗi đau thời gian có thể chữa lành, nhưng với vết thương mà bạn tự cứa mình thì liệu thời gian có là phương thuốc thần kỳ? Tôi hoảng sợ chính mình. Và không cần Hưng trả tôi về ngày hôm qua của tôi, tôi tự bước từng bước nặng nề về chỗ thật sự dành cho mình, ngắm nhìn và yêu thương Hưng từ tầm nhìn mà tôi an toàn và còn có thể.

Nguồn: ST

Youtube

Facebook Fanpage

1