Quán Bên Đường - Phần 7

04-02-2016
  0   551


Khi tỉnh dậy thì thấy trời đã tối, bụng lại đang đói cồn cào, Lý định xuống bếp kiếm cái gì ăn, nhưng vừa bước được mấy bước bỗng mắt Lý dán vào một bó hoa tươi nằm trên bàn!


Hoa... rừng trắng!


Lý bật đèn sáng lên, và vô cùng ngạc nhiên trước bó hoa y như bó hoa ngoài mộ của Vọng lúc trưa!


Nghĩ tới ai đó đã lẻn vào phòng trong lúc anh ngủ, Lý chợt rùng mình...


Vừa đặt chân tới cổng bản Klông Bức, thì điều đập vào mắt Lý trước tiên là một vòng hoa trắng quen thuộc treo lơ lửng ngay cổng làng.


- Hoa trắng!


Đúng là vòng hoa này giống hệt với hai bó hoa mà anh thấy trên mộ của Vọng và ở trong phòng anh. Lý đứng sững lại, nhìn không chớp mắt, cho đến khi có người lên tiếng hỏi:


- Anh tìm già làng hay tìm An Liếng?


Lý chẳng biết đáp thế nào, bởi già làng thì anh chưa biết gặp để làm gì, còn An Liếng nào đó thì anh đâu biết là ai? Vậy mà trong lúc lúng túng anh đã đáp
bừa:


- An Liếng?


Người hỏi anh là một phụ nữ trung niên, thái độ thân thiện, đặc biệt là khi nghe Lý nói tìm An Liếng thì chị ta có vẻ thích thú và mau mắn:


- Tìm An Liếng thì đi đường này!


Lý hơi hối hận, bởi lỡ An Liếng nào đó là một thầy cúng hay một gã nào đó không thân thiện thì rắc rối. Cũng may, khi dẫn anh tới trước một nhà sàn thì chị nọ cất tiếng gọi:


- An Liếng ơi, có người mang tin con mày tới đây rồi!


Lý quay sang hỏi chị ta:


- Tin con gì?


Chị nọ nói khẽ:


- Phải nói vậy nó mới tiếp khách. Kể từ khi con gái nó bị người ta hại thì nó không muốn gặp một ai cả, trừ phi...


Có tiếng chân bước làm rung sàn nhà, rồi một khuôn mặt đàn bà xanh xao ló ra, kêu lên:


- An Phờ Linh về đó ư?


Chị dẫn đường nói nhỏ với Lý:


- An Phờ Linh là tên đứa con gái đã chết của nó. Nó cứ nghĩ là con mình còn sống nên hỏi hoài như vậy, cậu cứ nói đại là Phờ Linh nhờ cậu nhắn tin về đi!


Lý không thể nói dối một cách trắng trợn như thế được, nhưng vừa khi ấy người đàn bà tiều tuỵ kia lại hỏi nữa:


- Con về phải không Phờ Linh?


- Nó chưa về, nhưng có tin của nó về đây má Phờ Linh ơi!


Chị ta giục Lý:


- Cậu lên tiếng đi, như vậy nó mới mời cậu lên nhà. Nhà nó có nhiều chuyện để mấy người Kinh như cậu cần tìm lắm! Lần trước cũng có một cậu giống như cậu tới đây, nghe nói đó là người ở đồn điền An Viễn, chỉ vì nói năng ấp úng nên bị nó đuổi về!


- Vọng?


Chị nọ kêu lên:


- Cậu biết cậu Vọng?


- Tôi là bạn thân. Tôi ở bên đồn điền An Viễn.


- Vậy là đúng rồi, con Phờ Linh vì cậu Vọng đó mà chết! Cậu đừng nói là ở bên đồn điền qua, sẽ làm cho nó nổi điên đó! Cậu nói giùm tôi là con Phờ Linh nhắn tin về, nói nó đang sống ở một nơi nào đó an lành lắm. Nói đi!


Không cách nào khác hơn, Lý đành phải nói dối:


- Cháu mang tin của Phờ Linh về. Cô ấy vẫn sống khoẻ, nhưng do phải đi học cái nghề để mai mốt về bản làng dạy lại cho bà con, nên chưa về được. Cô ấy khoẻ lắm.


Không ngờ chỉ bấy nhiêu lời đó đã khiến cho người đàn bà tội nghiệp mừng rú lên:


- Giàng ơi, con gái tôi còn khoẻ! Giàng ơi, nó sẽ trở về với tôi!


Bà ta ra tận cầu thang và nắm tay Lý kéo lên nhà sàn:


- Vào đi! Vào đây để ta tạ ơn. Giàng ơi, ta đã chờ đợi nó mấy chục con trăng rồi mà chưa thấy nó về. Cứ tưởng nó đã theo cái thằng ở bên đồn điền và bị con quỷ cái kia nó giết rồi!


Những gì bà ta nói Lý ngờ ngợ như những điều anh có nghe qua, anh định hỏi rõ thì chị dẫn đường nói nhanh vừa đủ cho anh nghe:


- Đừng bao giờ nhắc tới chuyện ở đồn điền, con này nó thù thâm căn cố đế những người ở bên đó.


Lý hiểu ý, anh làm bộ hỏi:


- Bà mẹ có muốn gửi gì cho Phờ Linh không?


Bà ta reo lên:


- Phải rồi, gửi chứ! Gửi chứ!


Bà chạy ra nhà sau lấy đem ra một vòng hoa trắng, mà vừa thoạt trông thấy Lý đã buột miệng:


- Hoa trắng!


Chị dẫn đường nói khẽ:


- Nó cuồng trí vì mất con gái nên ngày nào cũng vào rừng hái hoa Phờ Linh này về, rồi kết thành chùm treo máng khắp nơi, nó nói làm như vậy là để con Phờ Linh biết đường mà về!


- Hoa Phờ Linh? Hoa này tên là Phờ Linh?


- Đúng, người bản làng gọi là hoa Phờ Linh, còn tiếng Kinh có nghĩa là hoa trắng.


Lý lại kêu lên:


- Bạch Hoa! Cô gái này tên là Bạch Hoa!


Người đàn bà nghe Lý cứ nhắc hoài tên con mình, bà cau mày hỏi:


- Sao nói hoài tên con gái ta vậy?


Lý phải giải thích:


- Cháu muốn nói rằng Phờ Linh khoẻ mạnh, Phờ Linh nhớ mẹ và sẽ sớm về với mẹ!


Bà ta hài lòng:


- Vậy thì được.


Nhờ nói dối mà Lý được tiếp đãi ân cần, anh được mời ở lại ăn cơm, nhưng anh từ chối:


- Cháu phải về để còn sớm đem tin nhà cho Phờ Linh chứ! Lần khác cháu sẽ tới nữa.


Trước khi Lý ra về, bà ta còn quàng lên cổ anh vòng hoa trắng và nói:


- Đây là hoa may mắn, hoa mang tên con Phờ Linh. Cậu sẽ được giàng phù hộ.


Chị dẫn đường theo tiễn chân Lý đến tận bìa rừng, chị ta tiết lộ:


- Con gái nó là Phờ Linh thật ra đã chết trong rừng rồi, nó bị hổ xé xác!


Lý hốt hoảng:


- Bị người ta trói bỏ vào rừng?


Chị ta ngạc nhiên:


- Cậu cũng biết chuyện đó?


- Có phải do một cô gái khác làm hại không?


- Nó bị đánh ghen? Con Phờ Linh thương thằng bên đồn điền, rồi bị con vợ hay bồ gì của thằng đó ghen, ra tay độc ác làm cho con Phờ Linh chết không toàn thây!

 

Youtube

Facebook Fanpage

1