Sao không thể bao dung với chính mình?

Thể hiện : Yo Le
Tác giả : Giao Yên
19-07-2017
  0   1732

 

Ba đã từng nói với tôi rằng: Hãy bao dung với người khác nhưng cũng đừng khắc nghiệt với bản thân mình quá, chỉ như vậy con mới thật sự thanh thản.

 

Khi tôi mười sáu tuổi, tôi không hiểu trọn vẹn ý nghĩa trong lời dặn của ba. Khi ấy tôi vẫn là cô bé còn mặc đồng phục học sinh và mải chơi quên mất cơm chiều. Thế rồi ba tôi qua đời trong một tai nạn giao thông, mẹ một mình gồng gánh lo cho mấy chị em vào đại học. Cuộc sống không còn êm ả trôi đi như những giấc mơ tôi từng thấy. Tôi từng ngày trưởng thành, va vấp và bắt đầu biết rơi nước mắt. Câu nói năm xưa của ba lại một lần nữa sống động trong tâm trí tôi. Tôi chợt nhận ra, lớn khôn đôi khi còn mang theo cả mất mát, và trưởng thành cũng kéo theo những hoài bão bị lu mờ. Tôi loay hoay trong vòng xoáy ấy, tự thấy nhớ quay quắt chính mình của ngày xưa.

 

Mình có thể tha thứ cho người khác, nhưng sao không thể bao dung với chính mình?

 

Thảng hoặc ngồi một mình trong đêm, giữa nỗi cô đơn mơ hồ tôi lại hỏi mình như thế. Ai chẳng mang trong mình một vài điều nuối tiếc, những lỗi lầm của tuổi trẻ bồng bột. Vậy nhưng sao mình không buông bỏ bớt đi cho nhẹ lòng, sao cứ cố chấp giữ khư khư những câu chuyện đáng lẽ cần được quên lãng?

 

 

Khi mẹ ốm nặng và tôi mới chân ướt chân ráo ra trường. Tôi không lo được cho các em vào đại học vì ngay bản thân tôi cũng không lo nổi cho chính mình. Em tôi trượt dài trên con đường xa đọa, hút chích và vào trại cải tạo. Người ta bảo là do em không suy nghĩ chín chắn, non nớt và đua đòi. Vậy nhưng trong thâm tâm, tôi nghĩ một phần vết trượt ấy là do tôi. Tôi luôn tự trách mình đã không bảo bọc được cho đứa em máu mủ. Và rồi mỗi lần ánh nhìn khinh khỉnh của nó thoáng qua, tôi cảm nhận được mạch máu đang đập dồn dập và nhức nhối nơi ngực mình.

 

Mối tình đầu của tôi cũng tan vỡ ngay khi tôi đang cố bon chen giành giật cho mình một chỗ đứng ở thành phố. Tôi luôn tự hỏi, là do anh hết yêu hay chính sự vô tâm của tôi đã đẩy tình cảm gắn bó suốt năm năm vào kết thúc. Tôi mắc thêm chứng khó ngủ, trằn trọc và thao thức liên miên. Và tôi nhớ những ước mơ thuở nhỏ, tôi thảng thốt không biết mình đang loay hoay ở đâu giữa tiền tài và đam mê đích thực hằng nuôi dưỡng? Những năm tháng trôi đi như thế, không hẳn tôi hạnh phúc hay bình yên, chỉ đơn giản vì bản chất của thời gian là tiến về phía trước.

Tôi biết, không chỉ riêng tôi mà rất, rất nhiều người cũng luôn sống trong những vết cứa của ngày hôm qua, mang trên vai quá nhiều gánh nặng, và đôi khi thấy xa lạ với chính mình. Nhưng đâu phải người ta muốn buông là buông được. Vì chúng ta luôn nghĩ mình đâu thể chỉ sống cho riêng mình? Và vì chúng ta sống với dòng máu nóng luôn mong mỏi được hạnh phúc tròn đầy, vậy nên lỡ lầm của ngày xưa cứ bám víu và giày vò.

 

Tôi nhớ lời dặn của ba: Hãy bao dung với người khác nhưng cũng đừng khắc nghiệt với bản thân mình quá, chỉ như vậy con mới thật sự thanh thản.

 

Có phải chúng ta đã quá nghiêm khắc với chính mình, với lỗi lầm và mặc cảm của bản thân. Có phải chúng ta đã bắt trái tim mình mang vác quá nhiều thứ cồng kềnh mà không biết rằng nó đang mệt mỏi?

 

 

Sao không thể tha thứ cho quá khứ, bởi dù có đúng sai thế nào thì chuyện đã trôi qua rồi

 

Sao không thể tha thứ cho cái gọi là ngày xưa, bởi khi đó chúng ta còn quá trẻ dại

 

Sao không thể tha thứ những yếu đuối và sợ hãi, bởi chính những điều ấy làm chúng ta mạnh mẽ thêm mỗi ngày

 

Đi qua một cuộc tình, thôi đừng tự trách mình không yêu đủ sâu đậm mà hãy nghĩ buông tay sẽ là lựa chọn tốt đẹp hơn. Và nếu từng làm một ai đó đau lòng, hãy cho phép mình quên đi cảm giác tội lỗi để mà biết, mình cũng từng rơi nước mắt vì người khác. Chúng ta sống trên đời đôi lúc không tránh khỏi việc làm người bên cạnh tổn thương. Vì vậy, đừng giữ mãi những dằn vặt ở trong lòng, hãy bao dung với chính mình, với câu chuyện đã qua và với cuộc đời ở phía trước.

 

Hãy rộng lòng đón nhận những đổi thay và quên đi lỗi lầm ngày cũ, bởi ai cũng có một miền đau mà họ không bao giờ muốn ngoái đầu nhìn lại. Tôi muốn được sống một cuộc đời thanh thản, với mỗi sáng mai mở cửa đón bình minh mà nghe lòng mình nhẹ nhàng như gió. Và vì sao, khi ta nói với ai đó rằng chuyện cũ đã quên rồi, đã chẳng còn chấp niệm nữa thì ta lại không thể nói với chính mình điều đó. Ta có thể tha thứ cho người, vậy sao không thể bao dung với bản thân một lần?

 

---------------------------------------

Tác giả: Giao Yên – Girly

Thực hiện: Yo Le - RadioMe Nối dài yêu thương

Để có thể tải chương trình về máy hoặc lưu lại chương trình vào playlist cá nhân, bạn hãy Đăng ký trở thành thành viên của mạng xã hội RadioMe nhé! Và nếu bạn có bất kỳ bài viết, tâm sự nào muốn chia sẻ, hãy gửi email của bạn về địa chỉ camxuc@i-com.vn.

Giọng đọc: Yo Le
Tác giả: Thiên Cẩm

Bạn và ba chiếc mặt nạ trong đời

Cho dù bạn có mang trong mình bao nhiêu chiếc mặt nạ đi chăng nữa nhưng nếu dùng sự chân thành của mình mà sống với người khác thì bạn cũng sẽ nhận lại từ họ sự chân thành.

Giọng đọc: Yo Le
Tác giả: Trinh Leng Keng

Khi tôi có những nỗi buồn thật đẹp

Có thể bạn không biết, nhưng nỗi cô đơn của những người đứng một mình thường rất đẹp. Người đi một mình trên một con đường dài luôn cần nhiều kiêu hãnh...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Lê Hiếu

Trời cách đất chỉ đúng 1 mét, biết cúi đầu mới có thể thành công

Cúi đầu không phải nịnh hót, bợ đỡ, mà là sự thấu hiểu nhân sinh, biết được khả năng của bản thân nên sẵn sàng đối mặt với hiện thực, khiến tầm nhìn của mình trở nên rộng rãi thoáng đãng.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Thi Minh

‘Truyện ngụ ngôn về miếng phô mát’: Đời chỉ thay đổi khi chúng ta thay đổi

Câu chuyện "Who moved my cheese" (Ai đã lấy miếng phô mát của tôi) nổi tiếng lan truyền khắp thế giới tuy rất đơn giản nhưng lại ẩn chứa một ý nghĩa vô cùng to lớn về mặt tích cực của việc thay đổi thái độ sống.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Xôi

Lời khuyên của một chú mèo trong truyện làm thức tỉnh hàng triệu người trẻ về con đường mình đang đi

Chúng ta có quá nhiều lo lắng, chúng ta có quá nhiều sự thõa hiệp và chúng ta sợ sai lầm. Nhưng bạn à, thật ra người ta không học được gì nhiều từ sự chiến thắng. Trái lại những sai lầm sẽ nâng chúng ta qua giông bão cuộc...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Tuệ

Chuyện chú voi lớn lên trong rạp xiếc và những ‘rào cản vô hình’ ngăn con người đến thành công

Bạn thân mến, chắc hẳn trong cuộc đời, sẽ có lúc chúng ta nhận ra mình chẳng khác gì những chú voi trong rạp xiếc bởi lối sống nguyên tắc cứng nhắc, sự nhút nhát và tham vọng được bình yên cả đời. Nguyên tắc có thể là lý do...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Thiện Sinh

Nhiều khi, hài lòng với cuộc sống cũng là một cách trân trọng bản thân...

Bạn thân mến, đã bao giờ bạn so sánh mình với người khác và bỗng dưng cảm thấy tự ti vì họ có một cuộc sống giàu có hơn mình, giỏi giang, thành đạt hơn mình? Thực ra, cuộc đời luôn công bằng với mỗi người các bạn à. Mỗi...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Tâm Anh

Khi thất vọng hãy thử đổi góc nhìn, những gì bạn thấy sẽ có sắc màu khác

Kỳ thực, hết thảy những cố gắng của chúng ta không hề uổng phí, chỉ là có những kết quả được triển hiện trước mắt, có những kết quả lại giấu mình ở một nơi nào đó, có những thành quả mắt người nhìn thấy được, lại có những thành...

Giọng đọc: Yo Le

Nhân vật thực sự trong bộ bài Tây - Họ là ai?

Cùng vén màn bí mật đằng sau những nhân vật có thật trong bộ bài và thử tài với câu đố khiến bạn ngã ngửa vì bất ngờ.

Youtube

Facebook Fanpage

1