Bởi vì em nợ anh một tình yêu - Phần 2

Thể hiện : Mặt Nạ,Nhím Xù
Tác giả : Sưu tầm
30-11-2017
  0   2608

Cửa phòng bệnh chợt mở, anh trở lại với nụ cười trên môi. Cô nhìn anh, đôi mắt cô thật buồn và đong đầy yêu thương. Cô đòi anh đưa ra ngoài hóng gió, anh hơi ngạc nhiên. Nằm viện gần ba tháng đây là lần đâu tiên cô muốn xuống sân. Nhưng ngay lập tức anh nghĩ rằng cô đã vứt bỏ mặc cảm và yêu đời như lúc trước. Anh vui vẻ gật đầu rồi vội vàng lấy chiếc xe lăn ở góc phòng đến gần giường cô ngồi.

 

Anh bế cô lên thật nhẹ nhàng để tránh cho cô thấy bất tiện và gợi lại nỗi buồn về đôi chân. Lúc anh đặt cô lên xe, cô bỗng ôm chầm lấy anh. Vòng tay cô siết chặt và cô hôn lên môi anh thật nồng nàn.

 

“Sao thế? Yêu anh lắm phải không?” – Anh cười.

 

“Ừ, em yêu anh lắm! Anh nhớ nhé!”

 

“Nhớ gì?”

 

“Thì nhớ là em rất yêu anh đấy!”

 

“Được rồi, sao mà quên được! Đi thôi, công chúa của anh!” – Anh đứng thẳng dậy, tay đặt lên tay cầm chiếc xe lăn, đẩy cô ra khỏi phòng bệnh.

 

Một vài cô y tá dọc hành lang nhìn hai người rồi khẽ thì thầm với nhau điều gì nó. Anh không để ý nhưng cô thì biết tất cả. Cô chỉ gượng cười và cúi chào tất cả mọi người. Dù sao họ cũng đã chăm sóc cô gần ba tháng.

 

Chăm sóc một kẻ tàn tật là rất khó khăn. Có lẽ cô đã làm khổ rất nhiều người.

 

 

Anh đưa cô đi dạo một vòng khắp khuôn viên bệnh viện. Họ nói chuyện ríu rít thật vui vẻ. Nắng trải dài trên sân khiến cô ửng hồng đôi má. Cô khẽ run người, anh liền cởi áo khoác của mình khoác lên người cô:

 

“Anh yêu em lắm!”

 

Cô cười khúc khích:

 

“Điều này em biết lâu rồi!”

 

“Mai mốt em cưới anh rồi, anh sẽ nói cho em nghe cả đời!”

 

Gương mặt cô chợt tái xanh, đôi gò má nhợt nhạt. Rồi cô gượng gạo:

 

“Em mệt rồi, mình về phòng lại đi anh!”

 

Anh đẩy cô đến chỗ thang máy, tay bấm nút lên tầng hai. Cô chợt quay sang anh, cởi chiếc áo khoác của anh ra:

 

“Trả cho anh đây!”

 

 

Thang máy chỉ có hai người, anh lại cúi xuống hôn cô. Đó là cử chỉ vô thức, là thói quen tình cảm của anh. Cửa thang máy mở ra, cô lại nói, lần này có phần chậm rãi hơn:

 

“Em đói rồi! Anh đi mua cháo cho em nhé!”

 

“Đưa em về phòng rồi anh sẽ mua”

 

Cô lắc đầu, nhất quyết không chịu, như thế đợi lâu lắm. Cô quả quyết mình không phải con nít, có thể tự về phòng mà không cần anh đẩy. Anh đành phải nhún nhường vì sợ cô bực tức, cho rằng anh khinh thường cô.

 

Anh đi rồi, cô nhìn theo. Đôi mắt nhoè nhoẹt nước. Cô nhắm mắt lại, trên môi lại nở nụ cười. Tay vẫn bấu chặt trên bánh xe lăn, chậm rãi quay tiếp vòng xe. Thật chậm, nhưng thật mạnh mẽ…

 

Anh kiếm trong ví không có tiền lẻ, chỉ có vài tờ mệnh giá 500.000đ. Anh đưa tay vào áo khoác:

 

“Đây rồi!” – Anh mỉm cười với bà chủ quán khi tay chạm phải những đồng tiền lẻ mà mảnh giấy thô ráp. Anh lặng người, nhìn mảnh giấy nhỏ trong tay, người bất giác run lên. Một linh cảm không lành bỗng ùa về xâm chiếm lấy tâm hồn anh.

 

“Anh à! Đôi lúc em tiếc rằng sao mình không yêu anh sớm hơn.

 

Mà khoan, anh phải hứa với em là không bao giờ được khóc, không được đau khổ khi biết chuyện nhé! Vì như thế em sẽ có lỗi lắm!

 

Em biết anh rất yêu em. Nhưng tình yêu đó chỉ mang lại đau khổ và bất hạnh thôi. Em không xứng với anh. Em muốn vứt bỏ mặc cảm để đến bên anh nhưng không được, sẽ rất ích kỷ! Cuộc sống còn nhiều thứ đang chờ anh. Nếu đến với em, anh sẽ bị thiệt thòi! Một cô vợ như em không giúp được gì cả! Em … có lẽ là em yếu đuối, vô dụng. Em không thể chịu đựng những suy nghĩ của người khác về mình. Em không thể sống bàng quan như vậy!

 

 

Em muốn yêu anh sớm, vì như thế ít nhất chúng ta cũng có được chuỗi ngày hạnh phúc lâu hơn và em sẽ có thể ra đi với nhiều kỷ niệm đẹp hơn.

 

Anh à, có lẽ lúc trước em quá kiêu ngạo và thiển cận. Em đòi hỏi những thứ linh tinh mà không biết rằng tình yêu của anh chính là món bảo vật quý giá nhất trong đời. Bây giờ em nhận ra cũng không thể níu kéo được! Đã quá trễ để mở cửa một trái tim, phải không anh?

 

Nhưng dù sao em vẫn mong anh tin một điều. Đó là: Em yêu anh!

 

Hãy nhớ là không đau khổ, anh nhé!”

 

Anh lặng người, tờ giấy trong tay rơi xuống. Rồi bỏ mặc tất cả, anh quay đầu lao như bay về phía bệnh viện, anh không thể mất cô, không thể buông tay cô thêm một lần nào nữa, bởi với anh cô là tình yêu duy nhất, cũng là sinh mạng của anh.

 

Căn phòng bệnh trống không, cô đã đi đâu rồi? Anh cuống cuồng chạy khắp các hành lang tìm bóng dáng của cô, thế nhưng cô đã biến mất tựa như chưa từng tồn tại.

 

(...)

 

---------

 

Tác giả: Sưu tầm

 

Thực hiện chương trình: Nhím Xù, Mặt Nạ & nhóm sản xuất RadioMe

 

Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!

Giọng đọc: Chit Xinh,Nhím Xù
Tác giả: Di An

Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2

Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...

Giọng đọc: Chit Xinh,Nhím Xù
Tác giả: Di An

Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1

Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Thanhnien

Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi

Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: truyenngan.com

Truyện ngắn 5 giây - Phần 1

Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1

Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: truyenngan.com

Truyện ngắn 5 giây - Phần 2

Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4

Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3

Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.

Youtube

Facebook Fanpage

1