Bóng người dưới trăng - Phần 13
Cúc không ngã xuống giếng bởi cái giếng có thành gạch xây chung quanh cao cả bục. Cho nên không có sức mạnh để nhào té xuống. Cả Sử và chị bếp đều biết là Cúc tự nhảy xuống tìm cái chết chứ không phải...
Buổi tối ba người làm và bà Chánh lần lượt trở về mang theo bộ mặt thất vọng. Mọi người tập trung trong dãy nhà ngang. Ông Chánh bảo :
– Con Cúc nó đi đâu cũng phải đi ngang qua sân , thế chúng mày mù cả hay sao mà không nom thấy ?
Chị bếp khúm núm đáp thay cả bọn :
– Dạ bẩm , chúng con đều lo công việc trong bếp nên không có để ý ạ .
Ông Chánh càu nhàu chửi bâng quơ một lúc rồi vô buồng, ông ngồi vào bàn, kéo cái điếu thuốc lào lại trước mặt rồi mở hộp thuốc lào rê một điếu. Toan bật diêm thì ông nhận ra lọ thuốc độc ông bỏ quên trên cái kệ gỗ dựng sát với đống rượu. Đúng ra cái thứ ấy phải luôn luôn giấu trong tủ , nhưng có lẽ hôm ấy ông lấy ra để hăm dọa bà Chánh và Khuê rồi ông quên cất ở chỗ cũ.
Ông nhớ lời thầy địa lý bảo ông :
– Các thầy thuốc bên Tàu thì giỏi về thuốc bổ mà còn giỏi về thuốc độc , là tại vì thời xưa vua chúa lúc nào cũng cần thuốc độc để giết những người trái ý mình. Thành ra các thầy Tàu chế ra những loại thuốc cực mạnh , chỉ uống vào vài giọt là không sống được nữa.
Lọ thuốc của ông thầy bánc ho ông Chánh không có nhãn hiệu nhưng được dán mảnh giấy trắng và được đánh dấu bằng chứ X thật lớn để nhớ. Ông Chánh đứng dậy cầm chai thuốc độc bỏ vào tủ khóa lại cẩn thận rồi ông trở lại bàn châm lửa , rít hơi thuốc dài.
Bà Chánh bỏ cả bửa cơm tối hôm ấy , mấy lần bà đứng trước bàn thờ khấn vái rồi vào buồng con gái nằm trằn trọc suốt đêm , ông Chánh cũng không ngủ được. Nằm một mình ông vừa nghỉ đến Cúc vừa rờn rợn nhớ lại cái lần Khuê hiện về ngay trong căn buồng ông đang nằm. Ông mon men sang nằm chung với vợ nhưng bà Chánh dứt khoát đuổi ông ra ngoài :
– Ông muốn nằm đây thì tôi sang buồng bên kia tôi nghỉ
Ông lủi thủi quay ra và tự nhiên giận ứ lên tới cổ vì cả hai đứa con gái đều ngu muội , làm bại hoại gia phong.
Sáng hôm sau chị bếp dậy sớm như thường lệ. Trời còn nhá nhem tối , chị ra giếng kéo nước nấu trà lá sen cho ông Chánh để lát nữa ông dậy thì có sẵn. Lúc thả cái gàu xuống. Chị bếp giật mình thấy cái gào chạm phải vật gì trên mặt nước. Nghe cộp một tiếng khô khan. Chị cúi nhìn xuống nhưng trời còn tối không trông rõ. Chị đứng sựng một lúc rồi chợt nghĩ ra , hốt hoảng buông rơi cái gào và thét lên , đồng thời bỏ chạy vào dãy nhà ngang. Chị run lập cập , nói không ra hơi :
– Anh Sử ơi, ối giời ơi anh Sử ơi, anh Sử ơi…
Sử đang ngồi hút thuốc lào tái mặt ngồi lại :
– Cái gì thế ? Cái gì mà chị cuống lên thế ?
Chị bếp vừa thở , vừa kéo cánh tay Sử :
– Anh…làm ơn ra xem hộ tôi cái gì…dưới giếng..Trời tối quá tôi nom không rõ.
Sử lấy lại bình tỉnh cười khẩy :
– Trời tối chị không nom rõ thì làm sao tôi nom rõ được. Mắt chị còn tinh hơn tôi mà.
Nói xong câu ấy , Sử tưởng chị bếp sẽ cười theo câu khôi hài của anh, nhưng rõ ràng mặt chị vẩn tái mét và hai bàn tay run rẩy lập cập. Sử đặt cái điếu và sực nhớ ra vội đứng bật dậy , anh chạy lao vào bếp , đốt cây đuốc, tẩm dầu hôi rồi cầm ra giếng , anh giơ cây đuốc mở to mắt cúi xuống. Chỉ nhìn thoáng qua, anh đã biết ngay là anh đoán đúng , đó là xác người chết và cái xác ấy dĩ nhiên đã trương sình lên. Sử thừ người chết lặng mấy giây nhìn chị bếp. Chị bếp cũng đã đoán như anh cho nên đã oà lên khóc lớn.
Cúc không ngã xuống giếng bởi cái giếng có thành gạch xây chung quanh cao cả bục. Người đứng kéo nước không thể nào lộn cổ xuống được , huống chi cái gào kéo nước nhẹ tênh, chỉ lấy vừa đủ nước để đun một ấm trà. Cho nên không có sức mạnh để nhào té xuống. Cả Sử và chị bếp đều biết là Cúc tự nhảy xuống tìm cái chết chứ không phải là tai nạn.
Sử nói với chị bếp :
– Đừng báo cho ông bà biết vội. Để tôi xuống vớt xác lên đã
Chị bếp lắc đầu, lững thửng đi vào nhà tức tưởi khóc lớn :
– Bà ơi…ông ơi…khổ thân cho ông bà quá…cô Cúc chết rồi…
Từ trong buồng , bà Chánh chạy lao ra , tóc chưa kịp vấn , bà kêu hãi hùng :
– Cái gì ? Mày nói cái gì ?
Chị bếp quay đầu chỉ tay ra bờ giếng và nức nở tiếp :
– Cô Cúc…cô Cúc…chết đuối…ở dưới giếng…bà ơi…chết lâu rồi…
Bà Chánh chỉ kịp nghe có bấy nhiêu đã ngã lăn ra nền gạch và không biết gì nữa. Chị bếp ngồi xuống bên cạnh , tiếp tục kêu gào trong khi Sử quả quyết lấy dây thừng thòng xuống giếng để leo xuống vớt cô chủ lên. Ở buồng bên cạnh , ông Chánh nghe ồn ào cũng chạy nhanh ra, khi ông tới gần chị bếp ngẩng lên sục sùi kể:
– Ông ơi….cô Cúc tử tử rồi…chết dưới giếng từ hôm qua rồi…
Ông Chánh buộc miệng kêu lên:
– Ối Giời ơi , Giời hại nhà này rồi.
Ông nhìn vợ nằm bất động trên nền xi măng , nháo nhác chạy lao ra bờ giếng , mặt trắng bệch , hơi thở dồn dập. Sử vừa cột xong sợi dây thừng vào khúc cây khế bên cạnh và bắt đầu leo xuống. Ông Chánh quay sang nhìn phía cây mít , nơi hai đứa con ông thường ngồi chơi. Bây giờ cả hai đều đã về bên kia thế giới. Khá lâu, ông mới ngoái cổ lại chị bếp :
– Mày đỡ bà mày vào trong buồng , lấy lá trầu ong hơ lửa đánh gió cho bà mày tỉnh lại
Ông cố ý nhìn xuống lòng giếng rồi ngẩn ngơ thả bộ sân trước và ngồi phịch xuống thềm. Mặt trời vừa ló lên khỏi ngọn tre, chiếu những tia nắng đầu ngày trên khoảng sân gạch rộng thênh thang trước mặt ông. Tiếng chim hót rộn rã đón chào bình minh vang lên bên ông nhưng ông không nghe thấy gì cả , chỉ có tiếng khóc tắt nghẹn của chị bếp lâu lâu nức lên từ trong buồng vọng ra như muốn nhắc ông cái ngày tàn của gia đình ông đúng như thầy địa lý đã tiên đoán.
Còn tiếp...
----------
Tác giả: Nguyễn Ngọc Ngạn
Thực hiện chương trình: Thu Trang - RadioMe Nối dài yêu thương
Những bài viết, chia sẻ của bạn, hãy gửi về cho chúng tôi theo địa chỉ: camxuc@i-com.vn nhé.
Nàng hầu trẻ - Phần 6
Người ta bảo rằng trong con người của Hường có một phần hồn của Xuyến. Và chính Xuyến chớ không phải Hường, mới là người cai quản sản nghiệp nhà họ Bành. Họ phải trả giá cho những tội ác từng gây ra.
Nàng hầu trẻ - Phần 5
Ả ta nghiến răng và thuận tay tung mạnh bà mẹ chồng lên cao như tung một quả bóng. Khi rơi xuống, thay vì rớt trên sàn nhà, bà Bành lạt bị vướng vào sợi dây giăng mùng. Bình thường sợi dây ấy chỉ đủ giăng chiếc mùng nhẹ tênh,...
Nàng hầu trẻ - Phần 4
Một tiếng thét vang lên, vừa lúc Minh Nguyệt lảo đảo, lui mấy bước. Trước mặt y thị không phải là con người hầu bình thường, mà là người với gương mặt trơ xương. Một chiếc đầu lâu trên thân mình bằng xương bằng thịt!
Nàng hầu trẻ - Phần 3
Tiếng kêu của nó vọng lên trong đêm trường, nghe thê lương, đau lòng... Nhưng trước sau gì cũng chẳng có ai đến cứu. Mặc dù trong ngôi nhà lớn đó lúc ấy có nhiều người nghe và hiểu chuyện, nhưng vì sợ uy quyền của vợ Hai Tường, nên...
Nàng hầu trẻ - Phần 1
Năm đó xảy ra nạn đói tràn lan khắp nơi. Ngoại trừ những nhà giàu, còn hàng dân lao động bình thường đều khổ sở chạy tìm miếng ăn từng bữa mà cũng không đủ.
Truyền thuyết ma trùng - Phần 5
Đang lúc anh xoay người chuẩn bị tiếp tục bám theo gã đàn ông kia, thì bất chợt cả thân người gã ta lại lừ lừ quay lại.
Truyền thuyết ma trùng - Phần 4
Hỡi ôi, cái gương mặt bà cụ sao có đôi mắt đen sì sì, miệng bà ta đang mở ra nhe răng nanh dài nhếch mép đầy kinh tởm.
Truyền thuyết ma trùng - Phần 3
- Tôi nói các đồng chí ở trên huyện lại không tin, lại cho là dân Vũ Thôn chúng tôi mê tín, chứ quả thực là chuyện này có thật. Nó được để lại cái tục này từ thời cụ cố tôi kia, cho đến bây giờ thì cũng chưa...
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...