Chỉ đơn giản là Last Christmas - Phần 1
08-09-2016
0
696
Mời các bạn nghe truyện ngắn Chỉ đơn giản là Last Christmas - Phần 1.
Tuyết rơi! Tôi thong thả đi xuống con hầm cắt ngang qua đường. Tiếng bước chân vang vọng từ đâu tới, hơi thở nào thoang thoảng quanh đây. Cô độc và lạnh lẽo. Lối ra dẫn đến một bến tàu điện đi vào trung tâm thành phố. Dường như người ta đặt nó ở đây chỉ để phục vụ cho việc đi lại của người Việt. Quanh tôi, từng đoàn xe vẫn nối đuôi nhau, im ắng. Ôm lấy những con đường là những cánh đồng cỏ, mênh mông.
"Ờ, nghĩ xem tiếp theo thế nào thì hợp lý".
Không vội vã như mọi khi, tôi bước đi thật chậm, hít lấy cái lạnh của nước Nga. Tôi giật mình nhận ra, mùa giáng sinh đang ùa tới khắp đại lộ, lung linh, rực rỡ, náo nức… vậy mà hôm nay đầu óc của một thằng như tôi bỗng cảm nhận được những điều này. Và nó làm tôi nhớ tới một người…
Tôi phì cười khi nghĩ tới câu chuyện với Bảo An ngày đó, một ngày đúng thời điểm này của 7 năm trước…
Bảo An là cô bạn học thuở nhỏ của tôi, không quá xinh đẹp nhưng duyên dáng và luôn làm mọi người xung quanh có cảm giác đặc biệt… Một ngày, tôi bất ngờ bị cô giáo chủ nhiệm gọi lên bảng trả bài. Không hiểu sao khi tôi đi ngang qua bàn cô bé, cô bé bỗng nhoẻn miệng cười, nháy mắt tinh nghịch và thì thào với tôi: “Cố lên nhé, cố lên…”, cô bạn lén lút giơ hai ngón tay hình chữ V dưới ngăn bàn, đủ để tôi nhìn thấy… Vài giây thôi, nhưng có điều gì lạ lắm, tôi giật mình như thể vừa tìm thấy điều gì đã mất đi từ lâu. Khuôn mặt rạng rỡ, hồng hào của nàng thân thuộc quá. Nói thế nào nhỉ, vẻ mặt rang ngời ấy của nàng đủ để tôi muốn nhớ mãi, và muốn ngắm nhìn mỗi lúc mệt mỏi…
"Ờ, nghĩ xem tiếp theo thế nào thì hợp lý".
Không vội vã như mọi khi, tôi bước đi thật chậm, hít lấy cái lạnh của nước Nga. Tôi giật mình nhận ra, mùa giáng sinh đang ùa tới khắp đại lộ, lung linh, rực rỡ, náo nức… vậy mà hôm nay đầu óc của một thằng như tôi bỗng cảm nhận được những điều này. Và nó làm tôi nhớ tới một người…
Tôi phì cười khi nghĩ tới câu chuyện với Bảo An ngày đó, một ngày đúng thời điểm này của 7 năm trước…
Bảo An là cô bạn học thuở nhỏ của tôi, không quá xinh đẹp nhưng duyên dáng và luôn làm mọi người xung quanh có cảm giác đặc biệt… Một ngày, tôi bất ngờ bị cô giáo chủ nhiệm gọi lên bảng trả bài. Không hiểu sao khi tôi đi ngang qua bàn cô bé, cô bé bỗng nhoẻn miệng cười, nháy mắt tinh nghịch và thì thào với tôi: “Cố lên nhé, cố lên…”, cô bạn lén lút giơ hai ngón tay hình chữ V dưới ngăn bàn, đủ để tôi nhìn thấy… Vài giây thôi, nhưng có điều gì lạ lắm, tôi giật mình như thể vừa tìm thấy điều gì đã mất đi từ lâu. Khuôn mặt rạng rỡ, hồng hào của nàng thân thuộc quá. Nói thế nào nhỉ, vẻ mặt rang ngời ấy của nàng đủ để tôi muốn nhớ mãi, và muốn ngắm nhìn mỗi lúc mệt mỏi…
Suốt năm học cuối cấp II, rồi lên cấp III không học cùng trường với nàng nữa nhưng hàng tối đi học thêm về, tôi không thể cưỡng lại được ý muốn rẽ vào ngõ nhà nàng, và đứng đó, nhìn vào cửa sổ nhà nàng, chỉ thế thôi. Nàng không biết rằng tim tôi đã rộn lên bao phen khi thấy nàng cặm cụi bên chiếc đèn vàng, viết lách, suy nghĩ, thi thoảng lại mỉm cười một mình thật đáng yêu. Lúc nào tôi cũng đứng từ xa, dù rất muốn nhưng khi tôi chủ động lại gần nàng thì có thứ ma lực nào đó đẩy tôi xa nàng hơn… Cả hai đều cảm nhận được khoảng cách vô hình ấy mặc dù cả hai đều hiểu có thứ tình cảm mơ hồ, lạ lùng đang đi xa hơn một tình bạn đang rung động của tuổi mới lớn. Tôi và nàng chưa bao giờ gọi đó là tình yêu…
Tôi và nàng là hai thế giới quá khác nhau! Nàng cá tính, hồn nhiên như một đứa trẻ, yêu đời, cực kỳ nhạy cảm và luôn chỉn chu trong mọi việc. Còn tôi - một thằng con vào loại hot boy của trường, và như bao thằng con trai hot boy thời ấy, tôi cực kỳ vô tâm, được bố mẹ nuông chiều, may mắn có chút thông minh thì tình lười biếng và ham chơi của tôi đã giết chết nó… Tôi trượt sâu vào những cuộc vui vầy vô bổ, học hành sa sút. Tôi bắt đầu biết đến những chỗ không nên đến, chơi với những người không nên chơi… Nàng không hề biết trong tôi luôn có hai con người - mà phần tốt đẹp tôi chỉ dành cho những phút ở gần nàng. Đối diện với nàng, tôi tìm thấy những điều tôi đã đánh mất, tôi được là chính tôi của thời thơ bé, trong vắt, hồn nhiên và náo nức… Nhưng thật tệ hại vì chính cảm giác đó lại làm tôi thấy sợ con người thứ hai đang lấn át và điều khiển cuộc sống của mình! Tôi sợ ở bên tôi, nàng không tìm thấy hạnh phúc, tôi biết nàng cần một cuộc sống hạnh phúc và yên bình, còn tôi, tôi đang trượt dốc, không thể dừng lại được, và tôi quyết định đẩy xa mình khỏi nàng… nhưng!!!
… 1 tuần nữa là Giáng Sinh, giờ giải lao, sân trường réo rắt tiếng nhạc của ca khúc bất hủ Last Christmas. Hàng chồng quà giáng sinh các học sinh thời đó hay gửi qua nhau qua bưu điện đang chồng chất trong phòng văn thư. Hộp thư của cả 3 khối lớp ních chặt những lá thư rực rỡ sắc đỏ… Vào những ngày này, tôi và cô bạn cùng bàn hay thích ngắm nhìn thiên hạ trao gửi thương yêu cho nhau qua những lá thư, những hộp quà. Chẳng nói ra, nhưng tôi và nó đều thầm mong mình sẽ nhận được điều gì đó vào đêm Noel năm nay. Ngày nào hai đứa cũng háo hức lôi cả tập thư của 3 khối tìm, lật hết chiếc phong bì này tới chiếc phong bì khác, hết cái tên này tới cái tên khác… chẳng có lá nào của mình cả! Chán nản bỏ về lớp, tôi khựng lại… Mình có nhìn nhầm không nhỉ, nheo nheo mắt nhìn thật kỹ, không thể tin được là có một chiếc phong bì nhỏ xíu trên hộp bút: một lá thư! Tim đập loạn xạ, tôi biết, đó là thư của Nguyên Phong:
“Đi học về rồi mới được mở ra nhé!” – Trời ạ, “Nguyên Phong mà cũng viết được những điều thế này à” … Giữa tôi và Nguyên Phong hình như luôn có một sợi dây tình cảm, không như những người bạn học, chưa phải người yêu, chưa từng đi chơi riêng, chưa từng nắm tay nhau, nhưng có gì đó lạ lắm. Dù tôi là cô gái cực kỳ tự tin nhưng mỗi khi nghe tiếng hay gặp Nguyên Phong là tim tôi lại nhảy nhót, và một chút ấm!
Tiết học cuối hôm đó trôi qua như cả thế kỷ, tôi nhấp nhổm, cứ tủm tỉm cười, cất thư vào hộp bút, rồi lại lén lút lấy ra, trống ngực đập điên loạn, chẳng dám bóc vì sợ bị bọn tiểu yêu trong lớp phát hiện…
Hết giờ học, tôi đạp xe một mình trên con đường hai hàng cây thân thuộc, dừng xe dưới một tán hoa ban, lục lọi ba lô, cầm bức thư trên tay, hơi run một chút, tôi xé chiếc phong bì nham nhở như sợ ai cướp mất. Chỉ có một dòng chữ thôi: “Đêm Noel tới, Nguyên Phong có điều đặc biệt phải nói với Bảo An…!”
Tôi gần như mất hồn, có vui không, có, nhưng… sợ… có lẽ vì tôi quá nhạy cảm và lo xa…Tôi đang là học sinh cuối cấp III, những bài học về chuyện yêu đương sớm tôi đã quá thấm nhuần! Nhưng giữa tôi và Nguyên Phong đã phải là tình yêu chưa? Nếu Noel tới, Nguyên Phong nói cái điều ấy ra thì tôi sẽ phải thế nào?! Không hiểu là lo lắng nhiều hơn hay hồi hộp nhiều hơn mà tim tôi cứ đập loạn xạ. Nếu Nguyên Phong hỏi mình cái điều ấy thì mình sẽ phải làm gì, có quá vội vàng, có quá sớm không? Và tôi cũng chẳng thể hiểu thứ tình cảm này là gì nữa… Nhưng rồi tôi đã tìm được câu trả lời cho mình…
Nguồn: blogradio.vn
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...