Một Tình Yêu Đi Qua

31-03-2016
  0   974
 
Chia tay...H áp mặt vào khung cửa, lặng lẽ nhìn theo D bước xa dần. Trời lắc rắc đổ mưa. ánh đèn cao áp vàng vọt. Chẳng có ai dại gì ra đường vào giờ này. Chỉ có một mình D, cô đơn giữa bốn bề vắng ngắt. Ra đến cổng trường, D ngoái đầu nhìn lại. Cái hất tóc quen thuộc và sống mũi cao trông nghiêng làm cô nao lòng. Nước mắt trào ra, cô cắn môi "H, không được khóc, hết rồi ". Thế là tất cả cuối cùng đã kết thúc, giống như dự báo chung của lũ bạn nhẫn tâm khi biết hai người chính thức yêu nhau. Nhưng mà tại sao nhỉ? H và D đã là một cặp đẹp đôi đến thế cơ mà! Qua làn nước mắt, cô vẫn nhận thấy cây hoa sữa trước sân rụng hết hoa vì bị gió quật... Và một mùa hoa sữa đã qua...

Họ làm việc ở hai phòng cạnh nhau trong suốt hơn một năm, mà không hề có một chú ý nào cả, dù là nhỏ nhất đến nhau. H chỉ biết rằng đó là một thằng con trai thuộc khoa lý thuyết, có vẻ hiền trong số những thằng con trai táo tợn ở cái khoa nổi tiếng rắc rối toàn trường ấy. D chỉ biết cô là một đứa con gái trên phòng đào tạo, trông xinh xinh , điệu điệu, chắc là cũng rắc rối như phần lớn những đứa con gái khác và là mục tiêu của một vài thằng con trai trường mình.

Thế là hết. Nếu như không có một buổi chúc tết hôm đó, nếu như D không tốt bụng đưa "cô bạn mới quen" về tận nhà, chắc có lẽ đến già họ cũng chỉ là những người quen biết nhau sơ sơ. Và chắc chắn là không có cuộc chia tay ngày hôm nay, lặng lẽ, âm thầm nhưng đầy nước mắt và đau đớn. H còn nhớ rất rõ, tất cả bọn bạn trong trường đều tròn mắt ngạc nhiên khi thấy cô đi với D, dù chỉ là đi chơi đơn thuần. "Mày á? D á? Sao lại thế được? "Nhưng tại sao lại không! D đẹp trai, hơi gầy, học giỏi và chơi thể thao giỏi. Cô thừa hưởng ở mẹ một khuôn mặt đẹp hài hoà một cơ thể cân đối, chuẩn trong mắt bọn con trai. Và cả đặc điểm dễ siêu lòng trước những gương mặt đẹp cùng với tài thể thao và một tâm hồn mạnh mẽ nhưng đầy lãng mạn Cô không thể nhớ đã bao lần đi dạo cùng D vào những buổi chiều và cùng nhau ngắm cảnh hoàng hôn. Cô đã thấy rất tự hào khi nghe thấy những tiếng xì xào của bọn nữ sinh trong trường. Cái ông thầy dạy điện hay thật đấy, lại đẹp trai nữa ". Người đó chính là D. D luôn mang trên mình một phong cách hào hoa, hiệp nghĩa., vì tính cách ấy nó đẹp như chính D vậy. Đã có bao ánh mắt ghen tị đổ về phía cô mỗi khi thấy cô và D cùng nhau dạo chơi.

Chắc chắn, D cũng không thể quyên, D đã sung sướng như thế nào khi bọn con trai cùng trường nói "Người yêu D vẫn "xịn" nhất, D nhỉ?. Thằng này thuộc dạng" Đâm sau lưng chiến sĩ " anh em ạ. Mình cưa mãi chẳng được, tự nhiên lại thấy nó đưa đi chơi. Hoá ra là chúng nó đã yêu nhau từ khi nào. Đau thế.Và cả hai người còn cùng yêu hoa sữa, cái loài hoa "vì hết mình yêu nên xấu đến ngậm ngùi" ấy đến lạ thường. Cô sẵn sàng đứng cả đêm không ngủ chỉ để ngửi hương hoa sữa, hương hoa bay khắp khu nhà gợi cho cô nhớ những kỷ niệm đã qua, những kỷ niệm ngọt ngào và cay đắng. Và cũng bởi vì cô biết mình chẳng bao giờ có thể yêu người nào như hoa sữa yêu. Hoa sữa nồng nàn, hoa sữa thuỷ chung và hoa sữa lặng lẽ hết mình. Còn cô, dù có yêu D đến thế nào đi nữa , cũng không thể bằng yêu chính bản thân. Không thể nào nồng nàn, không thể nào hết mình như thế...

Từ ngày cô và D yêu nhau, cây hoa sữa trước sân có thêm một người tri kỷ. Hai người đã đi với nhau qua bao đường phố Sao Đỏ, chỉ để đắm mình trong mùi hương quyen thuộc ấy, và để nói với nhau bao dự định tốt đẹp cho tương lai, làm sao cô có thể quyên, làm sao cô quyên được! Nhưng bọn bạn đã nói "Mày với thằng D không yêu nhau được đâu. Bọn tao chắc chắn mà ".Và người ngoài bao giờ chả có lý hơn, bao giờ chả sáng suốt hơn cho dù cái lý lẽ ấy đúng một cách tàn nhẫn và lạnh lùng. Ngoài những buổi đêm đứng lặng trong hương hoa sữa ra, cô là một đứa con gái không hề mơ mộng, luôn ý thức được vẻ đẹp và nhiều điểm mạnh khác của mình, luôn thích những trò khiêu khích bọn con trai và làm cho chúng điêu đứng. Cái đặc điểm ấy chẳng hề mất đi khi cô đã có D. Cô yêu D song vẫn thích duy trì những trò chơi chết người ấy.

Trong cô luôn có hai con người, còn D thì không, lúc nào D cũng đúng như những công thức vật lý, rõ ràng rành mạch như một bài giải mẫu và lại yêu cô đến mức không thể chấp nhận được một sự đùa vui nào khác. Rồi bạn D nói "Mày chẳng giữ được nó đâu, D ạ! Mày hiền quá, mày tốt quá, mày thẳng thắn quá và mày chẳng "đời" chút nào. Còn nó đẹp, nhiều thằng thích, lúc nào cũng vây quanh, điệu, thích được chiều, lại còn tâm hồn mơ mộng nữa.....những đứa như vậy là vợ người chứ không phải vợ mình". Nhiều khi cô tiếc, giá như cô và D không có những đứa bạn quá tốt như thế, thì có khi đã yên lành. Giá như người ta đừng khôn ngoan như thế, đừng đưa ra những nhận xét trần trụi quá như thế thì có lẽ cô và D vẫn đang ở bên nhau, ngọt ngào và hạnh phúc. Nhưng ở đời chẳng bao giờ lai không có chữ "Giá như "...
 

Và thế là nghi ngờ, rồi hiểu nhầm, rồi cãi nhau, rồi cả hai người cùng kiêu hãnh, rồi chia tay khi mà vẫn còn yêu nhau tha thiết... Bây giờ cô mới hiểu, nếu như người ta bớt kiêu hãnh đi một chút thì có lẽ người ta đã hạnh phúc hơn nhiều. Nhưng lòng kiêu hãnh của con người thật là đáng sợ, nhất là ở những người như cô, nhất là lòng kiêu hãnh ở thời thiếu nữ...

Và cây hoa sữa trước sân, lúc nồng nàn mùi hương quyến rũ, lúc nhạt nhoà khi tàn phai, lúc vui vẻ với một bầy trẻ con chơi đùa những chiều nghỉ học, lúc cô đơn lặng lẽ tái nhợt trong mưa như một chứng nhân âm thầm...

Chia tay...

Thế giới chẳng còn màu sắc, cũng chẳng còn âm thanh. Đó là những thứ cô nhận thấy chỉ khi hàng đêm đứng đối diện với cây hoa sữa. Còn bình thường cô trở lại với những cuộc vui, với những hội bạn mà trước kia, vì D, cô đã từ chối tất cả. Cô thấy bọn bạn nói D lao đầu vào học và dạy. D gầy hơn và buồn bã hơn trước. Nụ cười ngày xưa chỉ còn thấp thoáng trên những sân tập bóng. Đã bao lần cô đi qua, và biết chắc rằng có D ở trong đó, chắc chắn rằng D đang thi đấu và chắc rằng D cũng đang cần có cô, một cô "người yêu" dễ thương xinh xắn đứng ngoài rìa sân đấu, cổ vũ hết mình cho D chiến thắng. Nhưng đó cũng là từng ấy lần cô cấm mình không được bước chân vào trong đó.

Vì cô biết rằng chỉ cần một lần nhìn thấy D, một lần nhìn thấy hình dáng quen thuộc ấy cô sẽ không kìm được mình. Hoặc cô sẽ oà khóc rồi lại một đêm không ngủ, đứng thầm thì với cây hoa sữa, mà cô đã thề không cho phép mình được mềm yếunhư thế. Hoặc cô sẽ chạy đến, lau mồ hôi cho D rồi cười " D tuyệt lắm, D giỏi lắm..". Mà cô lại không bao giờ được phép hạ mình như thế. Thế là cô đành đi qua, mắt nhìn thẳng, ngẩng cao đầu, cao ngạo và tự tin như cô vẫn thường thế. Thỉnh thoảng có gặp nhau, cô và D cùng quay mặt đi, để rồi sau đó cả hai ngoảnh lại đằng sau, đầy nuối tiếc xót xa và đau đớn âm thầm.

Chia tay... năm thứ nhất trôi qua như một giấc mơ. Lộn xộn như một bức tranh lập thể và ngăn lắp như từng bậc cầu thang giống nhau đến nhàm chán. Thời gian trôi như dòng chảy của một con sông, mặt trên hiền hoà tĩnh lặng nhưng mặt dưới gầm thét réo gào với những con xoáy bất thần. Cô vẫn chưa thể quen với ý nghĩ rằng mình đã mất D mãi mãi. Lúc nào cô cũng có cảm tưởng rằng cô và D chỉ đang giận nhau vì một sự đỏng đảnh nào đó của cô. Mỗi khi chuông điện thoại reo hoặc có tiếng gõ cửa vào cái giờ quen thuộc ấy, cô lại nghĩ rằng sắp sửa được nghe thấy giọng nói ấm áp của D: "H ơi, D xin lỗi..." dù rằng đó luôn là lỗi lầm của cô, còn D luôn luôn đúng. Dù rằng cô không thiếu người theo đuổi, không thiếu người vây bọc xung quanh. Họ cũng đẹp trai như D, cũng giỏi giang thế, thậm chí còn hơn D nhiều mặt nữa... Song họ không phải là D! Lần đầu tiên nhìn thấy D và người con gái ấy, cô choáng váng suýt ngất.

Lần thứ hai cô khóc. Và lần thứ ba cô hiểu rằng cô đã thực sự mất D. Nhưng cô sẽ vượt qua tất cả. Cô ấy không xinh đẹp như cô, không điệu đàng như cô và đương nhiên cũng không rắc rối như cô. Trong khi tóc cô rất ngắn thì tóc cô ấy lại rất dài và thắt bím đằng sau nghiêm nghị. Trong khi cô ăn mặc đẹp và luôn thu hút sự chú ý của đám đông thì cô ấy đơn giản và hết sức bình thường... Nhưng cô ấy hợp với D hơn. Chắc chắn không bao giờ cô ấy và D cãi nhau vì những hiểu lầm, ghen tuông, giận dỗi rất trẻ con... Chắc chắn D không phải từ bỏ quá nhiều thói quen của mình cho cô ấy. Cô vẫn biết rất nhiều điều về D, qua lũ bạn. Chẳng hạn D vẫn giữ thói quen chiều chiều đi làm về lại lặng lẽ thả xe qua các đường phố vào mùa hoa sữa nở, rằng D và cô ấy không bao giờ đi với nhau như kiểu trước kia cô và D đã từng đi... rằng có những đêm D không ngủ đi lang thang ngoài đường cho đến sáng, rằng D vẫn giữ mãi nhưng kỷ niệm giữa D và cô, rằng cô ấy biết hết và chấp nhận tất cả.

Cô đứng một mình lặng lẽ trước biển. Ngày hôm nay cả hội đồng sư phạm đi tập huấn dưới Hải Phòng, cô được mời đi sau những ngày vất vả cho công việc của phòng. Hôm nay cô lại mặc bộ váy quen thuộc mà cô rất thích từ ngày còn yêu D. Cô lặng lẽ nghe tiếng sóng biển dội vào bờ và trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Cô chợt thấy kỷ niệm cũ ùa về khiến trong lòng nao nao. Một cảm giác hẫng hụt khiến cô không cầm được nước mắt, cũng bãi biển này đây, cô và D đã có những kỷ niệm thật đẹp và lãng mạn. Mọi cái cứ như vừa diễn ra ngày hôm qua vậy, cô một mình lặng lẽ, âm thầm trong sự nuối tiếc. Tự trong lòng cô dâng lên một nỗi khát khao vô bờ: "Giá như bây giờ cô và D được ở bên nhau thì đó là niềm hạnh phúc mà không có gì so sánh được".

Đối diện với những con sóng, đối diện trước sự mênh mông bao la của biển cả cô thấy mình thật nhỏ nhoi và cô độc... Cô cắn môi, ngăn không cho nước mắt trào ra, người nổi gai run bần bật. D ! Tại sao cô và D và cả cô ấy nữa phải khổ như thế? Nhưng cô không thể quên, không thể nào quyên được! Rồi buổi chiều B nói: "H là người yêu của B nhé?" B đẹp trai, hào hoa và quyến rũ. Chẳng có lý do gì để cô từ chối. Vả lại đã từ lâu, tình yêu trong cô không còn một màu sắc nào cả. Và dù sao cô cũng vẫn có một khoảng trời riêng của mình, một khoảng trời tràn ngập đầy hương hoa sữa. Cô thở dài, thế nào đi nữa thì cuộc sống vẫn cứ trôi.

Cô ứa nước mắt, quay mặt vào trong phòng. Vì cô biết, ngoài kia có một người vừa đến để đứng dưới vòm hoa sữa. Người ấy cũng như cô, yêu hoa sữa hết mình, nuối tiếc những điều đã qua, chẳng chờ đợi gì ở những điều đang tới, đau đớn vì kỷ niệm cũ ùa về, sôi sục vì một hình bóng cũ, nhức nhối vì một tình yêu thầm lặng không thể mất, song lại cũng kiêu hãnh đến không ngờ.... Trái tim cô vẫn nồng nàn và mong manh như một ảo tưởng. Và lại một tình yêu đi qua...

Nguồn truyện: Báo Hoa Học Trò
Giọng đọc: BaBum

Youtube

Facebook Fanpage

1