​Người Nhiều Quá Khứ, Thường Phải Đau Buồn Nhiều...

23-12-2015
  0   3487

 
Cuộc đời dài như vậy, ngày nào chưa đi đến điểm cuối thì anh chưa thể biết ai là người đi cùng anh đến hết cuộc đời. Có lúc anh gặp một người, tưởng cô ấy chính là người đó, quay đầu nhìn lại, thực ra cô ấy cũng chỉ là người đem lại cho anh những cái mà anh cần trong một quãng đường mà thôi.
 
 
Ánh đèn vàng hắt hiu soi bóng tôi đứng đó, bên tai văng vẳng tiếng nhạc tình bolero thiết tha. Sắp tới Noel rồi, ngày ấy năm trước tôi nhận được món quà Giáng sinh đầu tiên và rồi giờ bên cạnh tôi đã có người mới.

Đôi lúc cô độc lại nhớ về người ấy.

Người ta nói: Cô độc là bởi tính tình. Người ấy biết tôi thích cô độc, nghĩ tôi là người lạnh lùng, nghĩ tôi không yêu anh ấy. Biết tôi thích viết lách và gọi tôi là nhà văn - chỉ anh và chỉ là anh gọi thế. Vì thế nên tôi nhớ.

Chỉ vì anh là người tôi trao nụ hôn đầu nên tôi nhớ.
 

Đáng lẽ rằng tôi không nên nhớ về anh như thế vì tôi không cho phép người hiện tại nhớ về người yêu cũ ( người ta nói tôi là kẻ thứ 3 ). Tôi ghét cô ấy. nhưng cô ấy không sai. Tôi đi theo tiếng gọi của tình yêu và tôi nghĩ mình không sai. Vậy thì anh sai à? Không, tôi sai. Vì nếu tôi không quá ham muốn chiến thắng thì đâu ra nỗi này, nếu tôi không sợ mất đi người quan tâm mỗi ngày thì tôi đã không làm như thế.

Trong lòng mỗi người đều có một người như vậy: Không còn là người yêu, cũng không thể trở thành bạn bè. Theo thời gian qua đi, dù muốn hay không thì thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ đến người ấy như một thói quen. Sau này, chỉ hy vọng mọi việc của người ấy đều tốt đẹp.

Nhiều lúc cảm thấy sợ hãi bản thân và muốn trốn tránh nhưng rồi nhận ra được rằng nếu tôi trốn vậy thì khó khăn của tôi ai giải quyết đây? Anh chớ ai. Tôi yêu anh nên không muốn đổ hết cho anh.

Em chỉ mong chúng ta có thật ít quá khứ. Người nhiều quá khứ thường phải đau buồn nhiều..
 

Nếu cuộc đời này suôn sẻ, thì nước mắt sẽ dành cho ai? Nếu bạn sống vui vẻ hạnh phúc quá thì sẽ bị cuộc đời nó ganh tị mất. Tôi không cần cuộc đời suôn sẻ, tôi chỉ cần nó an nhiên khi thấy nụ cười hạnh phúc của ai đó. Ai cũng từng có một khỏang thời gian không thể xóa bỏ cũng không thể quay lại, chỉ có thể lưu giữ trong thư viện trái tim để rồi lấy ra lau chùi bằng nước mắt mỗi khi mùa yêu thương cũ tràn về.

Mong manh.

Chợt.

Bùng lên nỗi nhớ.

Vỡ tan.

Biến mất.

Nếu cuộc đời này vui vẻ thì những chuyện buồn được chôn cất ở đâu đây? Cuộc đời chỉ có mỗi niềm vui và hạnh phúc thì con người lấy gì để khát khao. Tôi có thể tiếp tục yêu thương mà cho hoài niệm chìm vào không trung, miễn sao tôi còn có thể định vị được nó thì tôi sẽ thả nó theo những linh hồn xa bay vào vô cùng. Bạn có thể phải rẽ thêm nhiều bước, qua nhiều con đường hơn nữa mới chạm tay vào an nhiên, không sao đâu, miễn là có người luôn bên cạnh. Khi bạn cảm thấy không thể bước tiếp nữa thì hãy dừng lại đôi chút, đừng vì người đời xô đẩy mà bước tiếp nhé!

....."Cuộc đời dài như vậy, ngày nào chưa đi đến điểm cuối thì anh chưa thể biết ai là người đi cùng anh đến hết cuộc đời. Có lúc anh gặp một người, tưởng cô ấy chính là người đó, quay đầu nhìn lại, thực ra cô ấy cũng chỉ là người đem lại cho anh những cái mà anh cần trong một quãng đường mà thôi."


----------

Nguồn: Sưu Tầm
Thực hiện: Thùy Linh, Babum và nhóm sản xuất RadioMe

Những bài viết, chia sẻ của bạn, hãy gửi về cho chúng tôi theo địa chỉ: camxuc@i-com.vn nhé.

Youtube

Facebook Fanpage

1