Password của trái tim

Thể hiện : Bông Bông,Nhím Xù
Tác giả : Sưu tầm
05-10-2017
  0   6013

Một buổi chiều rảnh rỗi, cô và Ngọc đều l ang thang trên mạng. Lướt qua vô số những trang FB lạ có quen có, cả hai dừng lại, “click” vào một page có cái tên Cô đơn tìm bạn. Trong cái page này đều là những kẻ FA toàn phần, những kẻ chưa có một mảnh tình vắt vai hoặc đang cô đơn. Cô đọc những dòng giới thiệu thấy hay hay lại có chút đang chán nản nên cũng không tự chủ mà gõ vài dòng giới thiệu về bản thân.

 

“Kệ, có thêm bạn cũng tốt mà” – Ngọc huých vai cô tủm tỉm cười. Cô gõ những dòng tự nhận xét về mình: bướng bỉnh, người đàn ông lý tưởng phải có tính cách mạnh mẽ, nhưng biết… chiều phụ nữ.

 

Ngọc liếc nhìn cô, nhún vai: “Mày sẽ ế luôn cả trên mạng cho mà xem”

 

Thế mà, cô ế thật. Nếu dễ dàng bỏ cuộc thì cô đâu phải là cô gái bướng bỉnh. Nếu không có ai làm quen cô sẽ chủ động vậy. Cô sẽ đóng vai “cọc tìm trâu”. Cô lướt qua những cái nick name nhấp nháy sáng và dừng lại ở một cái tên: Yeubien.

 

Chat qua chat lại cô cũng làm quen anh thành công. Anh tên thật là Phan, làm kế toán cho một công ty nước ngoài.

 

“Biển không có bạn, chỉ có những con sóng bạc đầu ngày đêm vỗ vào gây nên nhiều vết thương sâu thẳm. Tại sao anh lại yêu biển?”, cô hỏi trong một lần chat.

 

“Vì vậy nên biển rất cô đơn. Anh cũng là một kẻ cô đơn. Mỗi lần đứng trước biển, anh như tìm thấy chính mình”, anh trả lời. “Em-only nghĩa là gì? Em chỉ có một mình hay chỉ được yêu duy nhất mình em”, đến lượt anh thắc mắc về nickname của cô.

 

“Anh muốn hiểu sao cũng được”, cô lấp lửng.

 

Cô đặt tên cho tình bạn trên mạng là “tình online” để phân biệt với những người bạn… dưới đất. Anh và cô “cập nhật” mail mỗi ngày. Mạng cơ quan, không dùng… cũng phí. Theo thời gian, nội dung thông tin càng lúc càng mở rộng. Từ những chuyện lớn lao như gia đình có mấy người, làm việc ở đâu… đến giờ giấc đi lại, gặp gỡ những ai, cô và anh đều “tải” hết lên mạng. Nhưng cô vẫn giữ bí mật về tên thật và nơi ở cho riêng mình.

 

 

Rồi cũng đến ngày anh và cô hẹn gặp nhau.

 

Thời buổi tình cảm online, lần hẹn hò đầu tiên không còn là những lời dặn dò ngớ ngẩn, đại loại cô mặc áo màu gì, anh cầm hoa hồng ngồi ở đâu… như ” các cụ” ngày xưa. Mỗi người đều có điện thoại di động, ai đến trước, tự tìm chỗ ngồi và “alô” cho người kia.

 

Địa điểm là quán cà-phê lãng mạn, sang trọng, vừa đủ cho những người “không-phải-tình-nhân”, nhưng cần chốn riêng tư.

 

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, không phải là con người cô đơn thường tìm đến biển những khi buồn như cô từng hình dung.

 

Anh ngoài đời tự tin và mạnh mẽ, biểu hiện của mẫu người rất thành đạt trong cuộc sống.

 

Cô cúi xuống khuấy nhẹ ly nước để che giấu cảm giác thật vọng. Cuộc sống không thiếu những người đàn ông thành đạt, nhưng chỉ một người có cái nickname Yeubien. Cô đã quên không nói với anh rằng biển tuy cô đơn, nhưng chứa nhiều bí ẩn trong lòng đại dương sâu thẳm.

 

Cô đã chọn anh, giữa hàng ngàn nickname mỹ miều khác, chỉ vì anh yêu biển.

 

Cô tin rằng người yêu biển không bao giờ là người xấu vì bản chất của biển cả luôn bao dung.

 

 

“Em thất vọng về anh lắm phải không?”, anh hỏi.

 

“Sao anh nghĩ vậy?”.

 

“Nhìn nét mặt của em, anh đoán. Em không biết nói dối đâu, cô bé bướng bỉnh”, anh pha trò.

 

Trong cô, cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Mẫu đàn ông tìm kiếm đang hiện diện trước mặt, một người có tính cách mạnh mẽ nhưng cũng thật tinh tế. Tuy nhiên, sao cô lại có cảm giác xa vời. Anh quá tự tin, bản lĩnh. Còn cô chỉ là cô gái một cô gái bình thường, một hạt cát trong sa mạc.

 

Thà anh cứ là người đàn ông có cái nickname Yeubien mà cô từng quen.

 

Đứa bé cầm lẵng hoa hồng đến bàn hai người. Cô lắc đầu khi thấy anh rút ví ra: “Em không thích hoa hồng”.

 

“Tại sao?”.

 

“Thích và không thích đều thuộc về cảm tính, không lý giải được”.

 

Anh nhìn cô thú vị: “Yêu và thích có giống nhau không?”.

 

“Khác. Người ta có thể thích nhiều thứ, nhưng chỉ yêu được một người”.

 

Khi đứng dậy ra về, anh chợt hỏi: “Em thích hoa gì?”.

 

Cô nhìn anh lấp lửng: “Sở thích cũng giống như password, cần giữ bí mật”.

 

Anh tự tin: “Anh sẽ tìm ra password của em”.

 

 

Không chịu nổi ông sếp độc đoán, lúc nào cũng buộc nhân viên làm theo ý mình, cô nộp đơn xin nghỉ. Gia nhập đạo quân thất nghiệp, cô lại bắt đầu những ngày tìm việc như thuở mới ra trường.

 

Trong những lá thư gửi cho anh, không có dòng nào đề cập đến tình trạng của cô. Cô không muốn người khác thương hại mình, dù đó là người tin cậy nhất.

 

Cô tự tin đẩy cửa bước vào phòng phỏng vấn. Trước khi đến đây cô đã chuẩn bị sẵn những câu trả lời liên quan đến vị trí tuyển dụng.

 

Cô có chuyên môn, thừa kinh nghiệm, lưu loát ngoại ngữ. Nếu người ta không chọn cô, đó là do… mức lương đề nghị quá cao.

 

Tóm lại, cô đã đặt ra tất cả những tình huống giả định cho một cuộc phỏng vấn. Chỉ có một điều cô không ngờ, người ngồi sau bàn phỏng vấn là anh.

 

Cũng như cô, anh bật dậy: “Sao em lại phải xin việc? Sao không viết cho anh?”.

 

Nhưng cô không còn đứng đó nghe anh nói nữa. Cô quay lưng, đi như chạy ra cổng. Cảm giác giận dữ và thất vọng xâm chiếm lấy cô. Anh đã dối cô. Anh không phải một nhân viên kế toán bình thường mà là sếp.

 

Với những cô phụ tá xinh đẹp bao quanh, anh đâu có thời gian để cô đơn, lại còn chuyện yêu biển nữa chứ.

 

Dối trá.

 

Chỉ có những đứa con gái ngu ngốc như cô mới đi tin lời anh.

 

Cô lấy di động ra, xóa tên Phan đáng ghét. Vẫn còn giận, cô mở máy nhấp nickname yeubien và “delete”. Cô không muốn nhắc đến con người “hai mặt” này nữa.

 

Một tuần sau, công ty gửi thông báo mời cô đi làm, dù chưa qua phỏng vấn. Cô biết lý do, anh đã can thiệp vào chuyện này.

 

Cô cầm tờ giấy lên, xé như người ta xé… thư tình. Anh có quyền lực, nhưng sẽ không điều khiển được cô.

 

 

Thêm một tuần nữa, sau khi đã gọi những cuộc điện thoại vô ích, anh đến tìm cô.

 

Trên mạng, cô là một nickname bí ẩn nhưng trong hồ sơ, tất cả những gì thuộc về cá nhân đều phải rõ ràng.

 

Cô chỉ thắc mắc là trong đơn xin việc có dán ảnh, sao anh còn ngạc nhiên khi nhìn thấy cô?

 

Anh ngập ngừng: “Chắc em giận vì anh đã không thành thật?”. Im lặng.

 

“Anh rất thích biển nên chọn nickname Yeubien. Những tưởng anh sẽ cô đơn trên mạng mãi mãi với cái tên lạc lõng này, nhưng rồi em đã tìm đến anh”. Cô vẫn không nói gì.

 

“Anh ngại nói về bản thân mình. Đã một lần thất bại trong tình yêu, anh như chim bị trúng tên. Anh sợ những cô gái thực dụng đến với anh”, anh tiếp tục độc thoại.

 

Thấy cô làm thinh, anh chuyển đề tài: “Anh không trực tiếp tiếp nhận hồ sơ. Trợ lý chuyển cho anh những thông tin cần thiết về người được phỏng vấn. Em có năng lực, đừng vì giận anh mà bỏ lỡ cơ hội làm việc”.

 

Anh thở dài đứng dậy. Nói chuyện với cô chẳng khác nào đang nói chuyện với cái đầu gối.

 

Anh nhìn cô thật lâu trước khi ra về: “Em hãy đến cơ quan nhận việc. Anh hứa sẽ không làm phiền em”.

 

Cô ngồi lại, suy nghĩ từng lời anh nói. Công việc và tình cảm là hai thứ tách rời. Cô không thể vì giận một người mà bỏ qua cơ hội. Hơn nữa, không đi làm tức là muốn tránh mặt anh. Cô không có lỗi tại sao phải chạy trốn?

 

Sếp giữ đúng lời hứa, không quấy rầy cô trong giờ làm việc. Nhưng vào buổi trưa, máy cô thường hiện lên những dòng tin nhắn yêu thương: “Em ăn cơm chưa? Trưa em nhớ nghỉ một chút để giữ sức khoẻ… ”

 

Bắt đầu ngày làm việc, anh gửi cho cô những hình ảnh vui nhộn. Mỗi tối, anh đều nhắn: “Chúc em ngủ ngon”. Cô vẫn giữ thái độ xa cách.

 

 

Một hôm, khi mang hồ sơ trình ký, thay vì cầm giấy tờ, anh lại nắm tay cô. “Em tốt nghiệp đại học Thủy sản, sao không thấy ghi trong lý lịch?”, anh hỏi.

 

Cô ngây thơ: “Em đâu có học trường đó”.

 

Anh tủm tỉm cười: “Thấy em cứ im lặng, anh tưởng em từ… khoa nuôi hến ra”. Cô đỏ mặt rụt tay lại, ôm luôn chồng hồ sơ chưa ký bước đi, biết rằng sau lưng mình, có một ánh mắt đang nhìn theo.

 

Sinh nhật lần thứ 25, cô chỉ mời Ngọc. Hai đứa vào quán cà-phê quen thuộc, ngồi nghiền ngẫm… sự cô đơn.

 

Điện thoại Ngọc reo. Nó vừa bước ra cửa vừa nói với cô: “Tao ra ngoài nghe điện thoại, ở đây ồn quá”.

 

Cô lơ đãng gật đầu, thả hồn theo một bản nhạc ưa thích. Giọng đàn ông sau lưng: “Happy birthday… “. Không cần quay lại, cô cũng biết là ai.

 

Quán ồn, nhưng tiếng anh vẫn lắng đọng, dịu dàng: “Thêm một tuổi, chúc em thêm thành công, hạnh phúc và luôn là cô gái bướng bỉnh dễ thương của anh”. Kèm theo lời chúc là 25 đóa cẩm chướng rực rỡ nguyên sơ, chỉ buộc hờ hững một sợi lạt, đúng sở thích của cô.

 

Cô thốt lên: “Ngọc nói cho anh biết?”. Anh nhìn cô thật nồng nàn: “Anh hỏi Ngọc password dẫn vào trái tim em. Ngọc trả lời chỉ cẩn gõ hai chữ cẩm chướng”.

 

Cô để yên tay mình trong tay anh, nghe tiếng thì thầm: “Anh sẽ xóa nickname Yeubien, vì bây giờ anh đã có em..."

 

---------

 

Tác giả: Sưu tầm

 

Thực hiện chương trình: Nhím Xù, Bông Bông & nhóm sản xuất RadioMe

 

Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!

Giọng đọc: Chit Xinh,Nhím Xù
Tác giả: Di An

Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2

Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...

Giọng đọc: Chit Xinh,Nhím Xù
Tác giả: Di An

Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1

Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Thanhnien

Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi

Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: truyenngan.com

Truyện ngắn 5 giây - Phần 1

Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1

Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: truyenngan.com

Truyện ngắn 5 giây - Phần 2

Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4

Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3

Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.

Youtube

Facebook Fanpage

1