Tháng ba, tháng tư - Phần 2

Thể hiện : Nhím Xù
Tác giả : Sưu tầm
12-04-2017
  0   1641

Khi bóng dáng mảnh dẻ đó khuất sau cánh cửa, trong một phút không hiểu nổi của chính mình, tôi cuống cuồng lao ra theo. Đường phố rực rỡ ánh đèn khiến mọi dáng hình gần như đều hoá mờ mờ ảo ảo.

 

Tôi gọi: 


- Ái! 


Một cơn gió lạnh xộc tới. Nồng khói bụi xăng xe. Tôi úp mặt vào hai bàn tay, cố tránh sự khó chịu ụp xuống lồng ngực. Khi tôi ngẩng lên, bầu không khí dường như đã đổi khác. Mùi khói bụi, xăng xe không còn nữa. Trong màn đêm chỉ còn lại mùi thơm của bạc hà, mùi rượu mạnh và hương thơm của thuốc lá đắt tiền vấn vít không tan. 


- Cô là ai? 


Giọng nói trong vắt lạnh lùng vang lên. Bàn tay nắm chặt bên hông đã ướt đẫm. Tôi nhìn vào cặp mắt đen thăm thẳm trước mặt, vừa cầu nguyện cho vận may của mình vừa nói một cách dũng cảm. 


- Tớ là Gạo! 


Tên khai sinh của tôi là Thiên Tình, nghĩa là “bầu trời trong sáng”. Đương nhiên cái tên đó không phải do ông bố bà mẹ ít học của tôi nghĩ ra mà do cụ ngoại tôi- vốn là một cụ đồ của thế kỷ trước đặt cho. Bố mẹ tôi không thích cái tên ấy. (Hẳn rồi! Không kể đến sự dài dòng khó hiểu của nó thì từ trước đến nay người làng cũng chỉ thích những cái tên đơn giản, tầm thường như: Tí, Tèo, Gái, Dân… Họ cho rằng cái tên càng xấu thì đứa trẻ ấy càng gặp nhiều may mắn, hạnh phúc).

 

Bố mẹ chỉ đơn giản gọi tôi là Gạo. Người làng cũng theo thế mà gọi tôi là Gạo. Nhưng từ lúc lên thành phố, học đại học, tôi giấu bặt cái tên ấy đi. Nó quê mùa! Nó khiến tôi xấu hổ! Giữa một rừng Mai, Lan, Ngọc, Bích… chẳng ai muốn bị réo là Gạo bao giờ! Nếu có đứa bạn nào cùng làng tình cờ gặp tôi thì dưới cái nhìn cảnh cáo rực lửa của người đối diện nó cùng biết điều mà gọi tôi là Tình! 


Nhưng tôi không tài nào bắt Ái ngừng gọi tôi là Gạo được. Khi tôi thử rụt rè yêu cầu cô bạn gọi tôi bằng cái tên: Thiên Tình, Ái đã trợn mắt và quăng lại một câu gọn lỏn:

 

“Tớ không quen ai tên Thiên Tình cả! Còn nữa cái tên ấy thật kinh tởm!”

 

Và tôi im lặng, chấp nhận. Như ngày xưa tôi đã luôn chấp nhận và không từ chối Ái bất cứ điều gì. Dù đã hơn mười năm không gặp lại, nhưng giữa cái thành phố xa lạ, lạnh lẽo, bận rộn đến mức nghiệt ngã vô tình này, Ái trở thành hơi ấm quen thuộc nhất mà tôi có được. 

 


Hai tháng sau, tôi dọn đồ khỏi ký túc xá đến ở tại căn biệt thự xa hoa của Ái trong khu đô thị mới của thành phố. Ái sống một mình. Vừa giúp tôi xếp quần áo vào tủ cô bạn vừa thông báo một cách mỉa mai: 


- Quà sinh nhật mười tám của tớ đấy! Thật là một ông bố hào phóng, đúng không? Thật ra ông ấy chỉ muốn đuổi tớ đi cho khuất mắt sớm chừng nào hay chừng ấy! Tớ còn ở đó ngày nào thì ngày đó ông ấy còn chưa quên được rằng chính sự bạc bẻo của ông ấy đã giết chết mẹ tớ! 


- Ái! – Tôi thốt lên, giọng vỡ ra. 


- Kìa! Kìa! Làm gì mà bi thương thế? Cứ như người chết là mẹ cậu chứ không phải mẹ tớ! – Ái cười, đuôi mắt cong lên như vành trăng khuyết- Đi thôi! Để mừng tân gia cho cậu, hôm nay tớ sẽ đãi một bữa hải sản thật thịnh soạn. 


Quan hệ của chúng tôi nối lại một cách tự nhiên và dễ dàng. Cứ như chưa từng có những năm xa cách. Cứ như tôi vẫn là tôi năm tám tuổi, Ái vẫn là Ái năm lên tám. Cứ như tôi chưa từng hoang mang trước một Ái-hiện-tại: sang trọng, hút thuốc, uống rượu, đi bar như cơm bữa và nhìn đời bằng cặp mắt chua chát. Có lễ trong thâm tâm tôi tin tưởng rằng dẫu có nhiều thay đổi nhưng ở một nơi nào đó trong Ái-hịên-tại vẫn luôn cất giấu một Ái-ngày xưa: cô bé Ái cùng tôi trèo cây hoa gạo và ngóng đợi người cha đi xa với một trái tim trẻ thơ tha thiết.

 


Tôi phát hiện ra từ ngày hai đứa sống cùng một nhà, Ái có điều chỉnh một số thói quen của mình. Giảm hút thuốc, giảm uống rượu, giảm đi bar thậm chí đôi khi còn quấn tạp dề giúp tôi vào bếp làm cơm. Không hẳn những lời khuyên nhủ của tôi phát huy tác dụng mà chỉ đơn giản là Ái tự cảm thấy:

 

- Thấy cậu hàng ngày tất bật đi làm, đi học sao thấy bản thân y hệt bóng ma vật vờ quá! Sống không ra sống, chết không ra chết! Thử sống theo cái kiểu mà cậu gọi là tử tế một thời gian xem sao, xem có khá khẩm hơn tí nào không?

 
Ái bắt đầu đi học vẽ vào ba tối cuối tuần, với một chàng hoạ sĩ nghèo rớt mồng tơi, có căn nhà đến trộm cũng không thèm lai vãng.  Tác phẩm đầu tiên Ái vẽ tôi. Tôi không dám bình luận gì nhiều về bức tranh ấy, chỉ có thể khen ngợi rằng hoạ sĩ kia quả là học trò xuất sắc của trường phái trừu tượng. Thế nhưng ngoài bức tranh ây, những bức hoạ tiếp theo của Ái tôi không có cơ hội thưởng lãm nữa. Cô bạn thường vẽ trong phòng kín hoặc những khi tôi không có nhà. Ái vẽ một cách điên cuồng. Các ngón tay lem màu và những bộ quần áo lúc nào cũng phảng phất mùi dầu nước tố cáo điều kỳ lạ ấy. Những buổi học vẽ vô tình tăng lên, phủ kín tất cả các tối trong tuần. Tôi kín đáo nhận ra, trong ánh mắt phẳng lặng như mặt nước đêm đen của Ái bắt đầu xuất hiện những vệt sáng le lói. 


Sinh nhật Ái là vào một ngày đầu tháng tư. Hôm ấy trời mưa dầm dề, ảm đạm và ẩm ướt. Tôi xách làn ra chợ rồi trở về với núi đồ lỉnh kỉnh. Những ngày mưa Ái thường dậy muộn hơn bình thường. Khi cô bạn từ trên cầu thang bước xuống, bữa trưa thịnh soạn hầu như đã sẵn sàng. 


- Gì đây? – Ái chỉ vào bữa tiệc trên bàn, hỏi một cách ngạc nhiên. 


Tôi cười thầm, biết ngay là cô nàng quên mà! Cẩn thận lôi chiếc bánh kem đã cắm sẵn nến trong hộp ra, tôi tỉnh bơ tuyên bố: 


- Sinh nhật! 


- Của ai? -Ái vụt thốt và gần như bừng tỉnh ngay sau đó. Cả hai chúng tôi nhìn nhau chằm chằm rồi cứ thế phá lên cười. 


- Cậu không thể trách tớ được –Ái vừa kéo ghế vừ nói bằng giọng trầm khàn- Tớ gần như đã quên béng mất là mình cũng có ngày sinh nhật. Kể từ ngày rời khỏi làng… 


Cô bạn dừng lại, dường như suy tư trong khoảnh khắc rồi lắc đầu cười. Tôi giúp Ái thắp nến, cố tảng lờ ký ức u buồn vừa phảng phất lướt qua trong câu nói bất chợt… 

 


Chúng tôi thanh toán tất cả đồ ăn với một vẻ hăng say nhiệt tình hiếm thấy. Ái xung phong nhận nhiệm vụ dọn dẹp nhưng tôi vẫn giúp cô bạn bỏ chén bát vào máy rửa. Lúc lau khô tay, Ái bất chợt quay sang, nói đột ngột: 


- Tớ định để thêm một thời gian nữa, nhưng nói cho cùng chẳng có hôm nào thích hợp hơn hôm nay! 


Khi tôi còn đang mải “tiêu hoá” lời nói khó hiểu kia thì đã bị kéo tuột lên tầng trên. Ái mở cửa phòng mình, rón rén bước vào với vẻ mặt bí hiểm như thể bên trong cất giấu…một con cọp. Nhưng đấy là tôi nghĩ thế thôi! Lúc Ái tháo tấm vải bố khỏi giá vẽ đặt giữa phòng cũng là lúc tôi biết chính xác điều bí ẩn cô bạn cất giữ bấy lâu là gì! Một bức hoạ rất lớn đặt ngay ngắn trên giá với những gam màu rực rỡ. Tôi nhắm chặt mắt, ký ức tuổi thơ như ùa về. Hai đứa trẻ tám tuổi, tóc ngắn cũn cỡn, mắt trong veo, bàn chân lấm bùn đang cùng nhau leo lên cây hoa gạo khổng lồ. Đương vào mùa hoa, những ngọn lửa đỏ rực thi nhau bùng cháy trên từng thớ gỗ xù xì. Phía xa xa là cánh đồng bát ngát, là chiếc cổng làng bằng đá xanh ẩn ẩn hiện hiện. 


- Bức tranh đẹp quá Ái ơi! 


Ái không đáp, cuối cùng quay sang dịu dàng nói nhỏ: 


- Giúp tớ treo bức tranh này ở phòng khách nhé! 


Nửa giờ sau bức vẽ đã chễm chệ ở vị trí đẹp nhất của căn phòng. Tôi vừa ngắm nghía bức tranh vừa xoa tay gật gù: 


- Quả là đẹp thật! So sánh bức này với bức đầu tiên cậu tặng tớ đúng là …người đẹp và quái vật! 

Ái lườm tôi. - Nguyên mẫu thế nào thì mô phỏng thế ấy! 


Tôi thét lên một tiếng, lao vào Ái, ra sức chọc lét. Hai chúng tôi lăn qua lăn lại trên thảm, cười đùa ầm ĩ. Nhìn nụ cười rạng rỡ của Ái, tảng đá đè nặng trong lòng tôi bấy lâu dường như được cất xuống. Có lẽ một ngày nào đó Ái sẽ thật sự quên tất cả những chuyện đau buồn và sống thật hạnh phúc, đúng không? 

 

Còn tiếp....

 

-------------

 

Nguồn: Sưu Tầm

 

Thực hiện chương trình: Nhím Xù  - RadioMe Nối dài yêu thương 

 

Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!

Giọng đọc: Chit Xinh,Nhím Xù
Tác giả: Di An

Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2

Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...

Giọng đọc: Chit Xinh,Nhím Xù
Tác giả: Di An

Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1

Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Thanhnien

Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi

Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: truyenngan.com

Truyện ngắn 5 giây - Phần 1

Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1

Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: truyenngan.com

Truyện ngắn 5 giây - Phần 2

Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4

Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3

Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Phununews

Hạnh phúc vẫn luôn dành cho em, người đàn bà làm mẹ đơn thân!

“Nếu hôn nhân là địa ngục, nếu đàn ông quá bội bạc, hãy mạnh dạn là mẹ đơn thân đi em…”

Youtube

Facebook Fanpage

1