Thật tốt khi anh ở đây
Linh ôm chầm lấy anh, người cô vẫn luôn nhung nhớ, người là vạt nắng ấm áp cuối ngày của cô, người mà cô vẫn luôn canh cánh nỗi lo trong lòng: “Thật tốt khi anh ở đây!”
Linh quay lưng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt từng khiến cô mê mẩn:
“Anh đã từng là cả bầu trời của em. Mỗi lần buồn chỉ cần thấy anh em sẽ thấy như cả thế giới đang hạnh phúc vậy, và thế nên em đã từng hạnh phúc. Như khi sau mưa được thấy nắng vàng vậy. Anh đã từng quan trọng với em như thế đây!”
Nói xong, Linh bước đi. Cô phải mạnh mẽ kìm lấy đôi vai đang khẽ rung lên, những giọt nước mắt long lanh rơi xuống từ lúc nào nhưng người ấy sẽ chẳng bao giờ thấy được.
Đọng lại trong anh sẽ chỉ là một con nhóc lém lỉnh hay cười, hay nói và vô tư nhất. Linh muốn anh chỉ nhớ đến những kỷ niệm tốt đẹp ấy mà giấu mọi chuyện khổ đau mà mình đang chịu đựng.
Trời đang độ cuối thu, những vạt nắng vàng cuối ngày đỏ ối chiếu vào bóng lưng cô đơn của Linh. Giá như trong cái thời tiết se lạnh này Linh có thể nắm chặt tay anh, có thể ôm anh, có thể dựa vào tấm lưng vững chắc của anh thì thật tốt. Thế nhưng Linh sẽ chẳng bao giờ dám mơ đến điều ấy nữa, có lẽ nó quá xa vời rồi khi cô quay lưng bước đi. Khi yêu ai cũng muốn yêu bằng con tim để có thể cảm nhận trọn vẹn tình yêu. Còn Linh, giờ đây cô để lý trí lấn át đi khát khao yêu thương, bởi vì cô không sau này khi cô đi anh sẽ phải đau khổ.
Linh nói với anh rằng tình cảm của cô trước đây chỉ như một cuộc dạo chơi. Cô là con nhà danh gia vọng tộc, là tiểu thư của một nhà có đủ điều kiện để chọn một người yêu tốt hơn, xứng đáng hơn anh rất nhiều.
Linh nói với anh rằng hãy quên những ngày tháng cũ đi. Khoảng thời gian ấy cũng sẽ nhanh chóng nhạt nhòa trong tâm trí anh. Tất cả chỉ là thời gian mà thôi. Nó khiến người ta quên đi những thói quen cũ, những niềm vui cũ và lựa chọn hạnh phúc mới.
Linh nói cô không hề yêu anh, không hề thương anh. Tất cả chỉ là đã từng mà thôi, chỉ là trong quá khứ. Và quá khứ thì cứ để nó trôi vào dĩ vãng.
Cơn đau từng đêm khiến cô khổ sở nhưng cũng chẳng bằng nỗi đau khi cố dối lòng khiến anh tổn thương. Linh đã yêu anh biết nhường nào. Ngày đầu tiên gặp anh chính là ngày đầu tiên cô bước chân vào trường đại học. Bắt đầu khoảnh tháng ngày tươi đẹp nhất của cuộc đời, bắt đầu tuổi thanh xuân như cô hằng mơ ước. Và càng tuyệt vời hơn khi ở đó có anh, người cô đã quen. Khi biết rằng anh học cùng trường đại học, Linh hét lên sung sướng. Có lẽ đó chính là duyên phận và Linh tin rằng anh chính là duyên phận của cô.
Nhưng có lẽ duyên quá mỏng nên chẳng dệt nên được phận dày, khi điều tươi đẹp đó nhanh chóng bị dập tắt bởi giấy báo khám bệnh rằng đôi mắt của cô đang có vấn đề và mọi việc đang ngày càng tệ hơn.
Bàng hoàng.
Và gục ngã.
Nếu như trước đó những cơn đau chỉ thi thoảng thì bây giờ gần như ngày nào Linh cũng phải chịu đựng. Ám ảnh khiến cô quay cuồng trong những suy nghĩ tiêu cực khiến Linh cáu gắt, gầy rộc và mệt mỏi. Rồi mọi chuyện sẽ thế nào khi đôi mắt đang dần mờ đi, những cơn đau kéo đến nhiều hơn.
Linh sẽ chẳng nhìn thấy được mọi người. Cả ba, cả mẹ, tất cả những người cô hằng yêu quý dần sẽ được thay thế bằng bóng đêm thăm thẳm.
Linh sẽ chẳng thể nào nhìn thấy anh, người cô hằng thương nhớ.
Linh biết mình có thể trở thành gánh nặng của anh, và cô không muốn anh phải chịu đựng nỗi đau ấy cùng cô.
Yêu anh, Linh chỉ muốn anh luôn được hạnh phúc, luôn được vui vẻ chứ chẳng có những ngày đau khổ dày vò khi nhìn cô đau đớn. Và rồi Linh quyết định chia tay, quyết định trở thành những người xa lạ từng quen. Đó sẽ là nỗi đau, vậy nên hãy chỉ đau một lần mà thôi, đừng để nó kéo dài suốt cả cuộc đời.
Hằng đêm, giấc ngủ của cô chẳng trọn vẹn. Những cơn ác mộng kéo đến, những cơn đau chẳng hiểu vô tình hay cố ý dày vò cô mỗi đêm. Người cô gầy hẳn đi, mắt bắt đầu có những triệu chứng xuất hiện, lúc mờ lúc sáng. Linh sợ hãi chẳng dám đi ra ngoài nhiều. Cô sợ rồi ba mẹ sẽ biết, rồi anh sẽ biết và mọi người sẽ thương hại cô.
Nhốt mình trong phòng, Linh nghe tiếng anh ngoài phòng khách:
“Cháu đến tìm Linh ạ. Nhiều ngày em ấy không đến trường. Cháu cũng không gọi điện được cho Linh, cháu chỉ muốn chắc chắn rằng Linh vẫn ổn thôi ạ!”
Nước mắt rơi lả chã trên gương mặt hốc hác. Cô chẳng dám gặp anh nữa bởi vì chẳng thể nào nhìn được anh. Chắc là anh lo lắng lắm. Linh cứ thế nức nở, cho đến khi mắt cô hoàn toàn mỏi mệt, chìm vào bóng đêm, người cô nhẹ bẫng đi, mọi thứ xung quanh nháo nhào tiếng mẹ cô gọi hốt hoảng, tiếng ba đầy lo lắng và tiếng anh gọi cô vang vọng.
Tỉnh dậy trên giường bệnh, Linh không mấy ngạc nhiên. Thế nhưng sao cô chẳng nhìn thấy gì cả chứ? Tại sao lại toàn bóng đêm như thế?
“Sao con không nói cho ba mẹ biết? Sao con lại chịu đựng một mình như thế chứ?”
Thế rồi mẹ cô khóc nức nở, những giọt nước mắt rơi xuống nóng hổi trên tay Linh. Đó là điều cô không hề muốn. Cả căn bệnh này, cả nỗi đau của mẹ, của ba và của anh nữa.
“Chỉ vì thế này mà em chia tay với anh ư? Sao em không đặt vào hoàn cảnh ngược lại là nếu anh bị như thế này và chia tay với em thì sao chứ? Anh không đồng ý chia tay, em cứ biết như thế đi.”
Anh nói nhỏ nhẹ nhưng có phần giận dữ, cô biết anh sẽ như thế. Chắc là anh đã cố kìm nén cơn giận và nỗi đau đi mà thôi.
(...)
-----------
Tác giả: Len/RadioMe
Sản xuất chương trình: Nhím Xù, Trọng Khương và nhóm sản xuất RadioMe
Hãy cùng chia sẻ những bài viết hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2
Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...
Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi
Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 1
Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1
Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 2
Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...
Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4
Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3
Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...