Chuyến tàu đến bất cứ đâu
Xét cho cùng, tôi hóa ra cũng chỉ là một kẻ đa tình! Đêm ấy là một đêm thật dài. My gửi cho tôi một cái tin nhắn như mọi khi chúc tôi ngủ ngon. Thái độ của cô ấy khiến tôi hoàn toàn bối...
Một ngày nắng.
- Tôi có thể giúp gì cho cô?
- Tôi muốn mua vé tàu
- Cô muốn đi đâu? Một chiều hay khứ hồi?
- Đến bất cứ đâu…
Phải, đó là lần đầu tiên tôi gặp Cao. Tôi xếp hàng ngay sau lưng cô ấy, bỏ mặc cho những ý nghĩ nhảy nhót theo điệu nhạc của một chàng ca sĩ da đen nào đó bất chợt xoẹt qua trong đầu. Cao quay lưng lại, ngước nhìn tôi bằng đôi mắt nhạt và lạnh hun hút như trong một bộ phim ma tôi vừa xem tối qua với My. Tôi thoáng rùng mình.
- Anh sẽ đi đâu?
- Ai?… Cô hỏi tôi?
- Vâng. Tôi có thể biết anh định sẽ đi đâu không?
- Ah… Uh…Tôi… Ah…Tôi đi về nhà…
Rồi cô ấy quay lưng lại, mái tóc dài vô tình phớt nhẹ lên mũi tôi, một sự ngẫu nhiên có tên hoa bạch trà khiến tôi bối rối.
- Tôi muốn một vé đến nơi giống người sau lưng tôi.
Và Cao bước vào cuộc đời tôi như thế. Vào một ngày nắng. Tháng Mười. Con tàu lao vun vút qua những cánh đồng đang bắt đầu giũ áo, rồi hờ hững lạnh lùng bỏ lại phía sau những rừng cây nhuộm màu nắng. Cao ngồi đối diện với tôi, tĩnh lặng đến nỗi có cảm giác cả khoảng không gian đó đang nuốt luôn lấy cả tôi. Cô ấy bỏ mặc cho tôi ngắm nhìn cô ấy, cái nhìn chuyển từ cấp độ này sang cấp độ khác: rụt rè lén lút, rồi tò mò thích thú. Thành thật mà nói, cho đến tận những tháng ngày sau này, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Cao xinh, ngoại trừ mái tóc bồng bềnh một cách lộn xộn của cô ấy thì quyến rũ cực kỳ. Nó kích thích ham muốn được vùi mặt vào những lọn tóc mềm như tơ ấy. Và cả đôi mắt không hề biểu lộ bất kì một cảm xúc nào kia nữa, không khổ đau, không hạnh phúc, không hờn ghen hay yêu mến, chúng khiến tôi không thể nào bỏ qua sự hiện diện của Cao trên tàu.
- Café đen không đường nhé? – Tôi ngồi xuống trước mặt cô ấy
- Nếu không có cả thuốc mê thì được.
- Yên tâm, anh bỏ quên ở nhà rồi – Tôi cười lớn – Anh tên Trung. Còn em? (Có lẽ xưng anh – gọi em là bản năng của bất kì một thằng đàn ông nào!!)
- Có thể yêu cầu một café khác cho cái tên không ạ? – Và Cao mỉm cười. Nụ cười đầu tiên ấy đã len lỏi bằng cách diệu kỳ nhất mà cuộc sống này có thể tạo ra được để đi vào trong kí ức, trong nỗi nhớ, trong vô vàn những giấc mơ của tôi sau này. Nụ cười của Cao.
Con tàu rẽ đám sương mù, rề rà vào đến ga khi trời đã sầm sập tối. Lạnh buôn buốt đến tận những đầu ngón tay. Cao lặng lẽ xuống tàu, và như không thể cầm lòng được, tôi đi lùi lũi sau lưng cô ấy. Qua khỏi phố Nhà Ga, rẽ vào con đường nhộn nhịp của một loạt những quầy bar và nhà hàng đặc sản, cứ như thế. Cao lặng lẽ bước đi, thỉnh thoảng dừng lại đôi chút, đưa tay chấm nhẹ lên đầu mũi mướt mát mưa phùn.
- Tại sao anh cứ đi theo Cao thế? – Cô ấy đột ngột dừng lại và nhìn thẳng vào tôi.
- Anh… Anh nghĩ là Cao có thể đi lạc.
- Anh biết chỗ nào có thể trọ đêm được không?
Tôi dắt Cao về ở nhờ nhà một cô bạn gái học cùng trường. Cô bạn thỉnh thoảng cứ nhìn tôi lom lom như dò hỏi: “Con bé kì quặc này là ai?” hay như kiểu : “My có biết không đấy?”…
***
Tôi và My quen nhau từ hồi hai đứa còn học chung cấp 3 lớp song ngữ, chia sẻ thành thói quen, đi chơi thành thói quen, và yêu nhau như thể là một thói quen từ lúc nào không biết. My đẹp. My tinh quái và luôn xuất hiện bên cạnh tôi như ánh nắng với nụ cười má lúm đã làm điêu đứng không biết bao nhiêu người. Bọn bạn bảo tôi là thằng may mắn, may mắn với một gia đình giàu có, may mắn với đường học vấn thênh thang, may mắn vì có My. Tôi chấp nhận thản nhiên tất cả những điều ấy như thể có còn gì để phải suy nghĩ nữa đâu. Giống như hôm ấy, My bảo: “Trung là Song Ngư, My là Thiên Bình. Sinh ra để bên nhau. Chúng ta yêu nhau đi Trung ạ.”. Và tôi gật đầu. Thế là yêu nhau. Sau này, tôi đã tự hỏi: “Phải chăng tình yêu bắt đầu như thế giản đơn và thỏa hiệp quá chăng?”.
My không ở cùng thành phố với tôi nhưng rất thích xuất hiện bất ngờ trước cửa nhà tôi với vô vàn những lý do mà cô ấy có thể tưởng tượng ra được. Lúc thì vì “đêm qua em nằm mơ thấy anh và em muốn nhìn thấy anh thật…”, lúc lại “em vừa bói bài anh ạ, và có vẻ như anh đã bớt yêu em…”. Cứ thế chúng tôi yêu nhau đã được 3 năm, tôi lẳng lặng hoàn thành tốt nhiệm vụ của một người yêu, và My là nắng để sưởi ấm cho chính tình yêu đó. Sẽ có người tự hỏi, vậy thế nhiệm vụ của một người yêu là gì nhỉ? Là ghi nhớ ngày chúng ta yêu nhau, là tặng hoa cho nàng ngày sinh nhật, ngày lễ Tình nhân, là gọi điện chúc nàng ngủ ngon mỗi tối, là thỉnh thoảng bảo rằng: “Anh cũng rất nhớ em”… Con gái là những sinh vật dễ bị dụ dỗ và dễ hài lòng nhất trên thế gian này (sự hài lòng tạm thời?!). Những thằng con trai muốn hòa bình chỉ cần tinh ý một chút là vũ trụ trôi qua ngày này tháng khác không có điểm dừng.
Nhưng rồi Cao xuất hiện. Vũ trụ dội sóng chăng?
- Cao ngủ ngon không? – Con bạn vẫn không thôi lườm nguýt tôi, và bằng tất cả hằn học mà nó có được lúc sáu giờ sáng ì ạch leo lại lên gác.
- Anh dậy sớm nhỉ! Vẫn hay đến nhà con gái lúc tờ mờ thế này à?
- 365 ngày cũng có một ngày đặc biệt, đoán ra ai đó đã dậy và muốn đi đâu đó chẳng hạn.
Cao cười hiền lành.
- Chạy bộ nhé!
Cao đề nghị.
Chúng tôi lặng lẽ chạy cạnh nhau trong lớp sương mù trắng xóa, men theo con đường nhỏ ra đến tận bờ sông, nơi có mỏm đá nhô ra như mũi tên bất ngờ cắm vào tim của kẻ ngu ngơ dại khờ nào đó, rồi khiến hắn ngả nghiêng vì thứ tình mon men bất chợt. Cao khuấy tay lay động mặt nước, vu vơ hỏi:
- Anh Trung có thích uống rượu không?
- Cũng còn tùy là uống với ai
- Anh biết Giacomo Casanova không ạ? Kẻ đã quyến rũ được 122 người phụ nữ bằng thứ rượu punch của mình, sự hòa trộn nồng nàn của Rhum, vang trắng và tinh khiết ngọt ngào của trái cây. Kẻ tài hoa hơn cả Don Juan vì tất cả những người đàn bà hắn chia tay đều không thể căm thù hắn, thậm chí trở thành bạn, thành em.
Tôi thấy Cao khóc qua lớp sương mù đang bắt đầu tan. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt xanh xao của cô. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn phút yếu lòng của một người con gái, đẹp và mỏng manh như thủy tinh trong suốt. Tôi không hỏi han, không an ủi. Có lời nói nào là đủ để không gian bớt hanh hao?
- Casanova hẳn phải là một kẻ tài hoa. Mà những kẻ tài hoa thường đa tình.
Cao đứng lên, khẽ khàng gạt nước mắt và quay lại nhìn tôi mỉm cười.
- Cao đã yêu Casanova.
***
Cao lớn hơn tôi 2 tuổi, đang làm thạc sĩ kinh tế trong một ngôi trường nổi tiếng. Còn Casanova của nằng năm nay đã 26, bartender cho một khách sạn nổi tiếng và hiến nhiên anh ta quyển rũ đủ để được gọi là Casanova. Ngày tôi gặp Cao ở sân ga cũng chính là ngày đính hôn của họ. Cô dâu bỏ đi bởi vì chú rể không đến, chỉ có lá thư “anh cần suy nghĩ” vội vã gửi đến cùng âm thanh táo tác của đám khách mời hiếu kì trước mớ vụn vỡ ê chề đó. Người ta thì thầm rằng Casanova đã bỏ đi biển cùng một cô người mẫu rất xinh, kẻ lại bảo anh ta hối tiếc vì mình còn quá trẻ… Vô vàn những câu chuyện lẫn suy đoán rủ rỉ rù rì dọc thánh đường khi cô dâu bình thản kéo váy đi qua. Kể ra người đời cũng lạ, kẻ trong cuộc càng cố che giấu cảm xúc của mình thì kẻ ngoài cuộc lại càng tìm cách đào xới nó lên như để tự hả hê trước thất bại của người khác, như để được buông ra đôi câu an ủi sáo mòn rồi tự tâm đắc rằng ta đây cũng cao thượng lắm thay (?!)
- Chúng ta đi biển nhé! Cao thích không?
- Đi bằng gì ạ?
- Nhảy tàu. – Rồi chẳng cần đợi cô ấy trả lời, tôi nắm tay Cao kéo cô ấy len lỏi về hướng nhà ga.
Thành phố này cách bờ biển chừng độ ba mươi phút đi tàu. Trước đây tôi cũng ra đó vài lần cùng My khi My vòi vĩnh để chụp hàng chục tấm ảnh ghi dấu cho tình yêu của chúng tôi, để lãng mạn như vốn dĩ một tình yêu cần phải thế. Cạnh biển, My giống như một thiên thần lẳng lơ với đôi chân trần tinh nghịch đùa giỡn bên những ngọn sóng. Những lần đó tôi bỏ mặc cho My tung tăng dọc bờ cát mà vùi mặt vào một quyển sách linh tinh bất kì vớ được vội vàng trên giá sách trước khi My kéo tôi xềnh xệch ra khỏi nhà. Thỉnh thoảng cũng ngước lên nhìn My và dành cho cô ấy nụ cười “anh thích ngắm em như thế”. Đôi khi tôi cũng không hiểu là thói quen điều khiển hành động và thái độ của tôi dành cho My hay là sinh ra tôi đã có những bản năng ấy? À, đừng bảo rằng tôi không yêu My nhé, nếu ai đó dám nói với tôi điều ấy, vậy trả lời tôi đi, tình yêu là cái gì đây?
Tình yêu là…
Tôi và Cao ngồi bó gối bên nhau trên cây cầu gỗ hình chữ T bắc dài ra biển dành cho những người đi câu. Gió phần phật, quấn tung mái tóc Cao trong khoảng không xanh thắm. Hình ảnh đó đột nhiên làm tôi liên tưởng đến nàng Ariel bé nhỏ và dội lên trong tôi khát khao được nắm tay Cao nếu không nàng sẽ hóa thành cá và bỏ tôi lại mãi mãi với những con sóng bạc đầu. Chợt tôi nhận ra nơi này thật đẹp với hàng chục cánh buồm trắng neo san sát bên nhau, với những cánh hải âu chao lượn xao xác khoảng không mênh mông, với yên bình và tình yêu dịu dàng của lấm chấm tay trong tay đi dạo trên cát.
- Đố anh biển màu gì?
- Thì màu xanh
- Không. Màu xám thẫm chứ.
- Sẽ lại có lúc nó màu xanh! Tin anh đi!
- Biển ở quê Cao nghèo lắm! Không trắng trơn và mỹ miều như thế này đâu – Cao vừa nói vừa từ từ ngả sang trai rồi nghiêng sang phải – Biển quê Cao đầy thông, hoa rau muống biển tím ngắt cả dải trời, xơ xác mấy cái mủng con neo chơi vơi trên bãi. Có những người như Ngoại, như dì Tâm, cô Phấn, chờ chồng cả đời không thấy, lúc chiều về cứ ủ ê khúc ru nao nát cả lòng. Cao hát thử cho anh nghe nhé!
- Có phải đổi cái gì để được nghe không đây?
- Lần này miễn phí – Cao ban tặng biển (hay là tôi?) nụ cười hiếm hoi của cô ấy.
“Ầu ơ… con ơi con ngủ đi con
Cha con còn bận…ơ…cha con còn bận nước non chưa về…”
Tình yêu là…
Tôi và Cao lại phải trốn vé để quay về vì hai đứa khi đi chẳng mang theo bất cứ thứ gì. Chẳng may cho chúng tôi là lần này, chúng tôi bắt gặp kiểm tra vé. Không biết phải làm thế nào, tôi dắt Cao đi băng băng xuyên qua hết toa này đến toa khác, cho đến khi không còn lối để đi nữa mà người soát vé thì đã gần kề, tôi đành kéo Cao chui tọt vào trong toilet ngay cạnh đó và chốt cửa lại. Cái phòng bé tí chỉ vừa một người và con tàu lắc lư khiến chúng tôi ép sát vào nhau đến nín thở, bất chợt mắt tôi chạm mắt cô ấy. Đó là lần tôi nhìn thật gần và thật kĩ Cao để cảm thấy hơi thở nồng nàn cùng mùi hương hoa bạch trà từ tóc cô ấy phả vào từng mạch máu li ti đang cùng nhau nổi loạn. Tôi khẽ cuối xuống, từ từ và thật, gần cho đến khi đầu mũi hai đứa chạm vào nhau, đôi mắt Cao vẫn mở to nhìn thẳng vào mắt tôi. Chúng tôi cứ im lặng như thế chừng vài giây, con tàu xóc mạnh, tôi chúi về phía trước. Cao níu chặt lấy tôi, rồi đột nhiên cô ấy nhắm mắt lại… Và chúng tôi hôn nhau.
Tình yêu là…
Tôi và Cao lặng lẽ thả bộ về nhà trên con đường đẫm nước mưa, hắt lên loang loáng ánh đèn. Tôi cho phép mình đi sau lưng Cao, thích thú quan sát bóng mình bên cạnh bóng cô ấy, cảm thấy khát khao được che chở cho cái bóng nhỏ bé liêu xiêu kia đến nhường nào.
- Cao đứng lại một chút đi. Đừng quay lại!
- Tại sao ạ?
Tôi choàng tay ôm lấy Cao từ phía sau. Vùi mặt vào mái tóc bồng bềnh quyến rũ ấy. Im lặng ngự trị không gian để mọi cảm giác được xổ tung, lơ lửng trôi đến vô chừng.
Hôm ấy là tháng Mười. Mùa thu bỡ ngỡ xuyến xao.
Tôi rẽ vào sân khu chung cư. My đã đợi tôi ở đó từ lúc nào khiến tôi bối rối. Cảm giác của một kẻ có lỗi thấy áy náy khôn nguôi nhưng lại không hề cảm thấy hối tiếc vì những gì mình đã làm.
- Sao em lại ở đây? Em chờ anh lâu chưa?
- Theo anh thì bao nhiêu để đủ gọi là lâu? – My bắt đầu cuộc chiến chăng? – Vào nhà đi anh, em lạnh!
Tôi lách cách mở cửa, quăng mình lên ghế mệt nhoài.
- Anh ăn gì chưa? Em nấu gì nhé?
- Anh không đói. Em ăn chưa? Mà em vẫn chưa trả lời anh, sao em lại ở đây?
- Em nhớ anh!
Câu trả lời của My làm nhoi nhói trong tôi thứ cảm giác tội lỗi khôn cùng, nó cắn rứt những khát khao của trái tim đượm hình ảnh Cao.
- My đừng thế!
- Câu ấy phải là của em nói chứ – My ngước nhìn tôi – Phan Lê Thanh Cao học cùng trường em đấy. Chị ấy thật là giỏi! Anh quen mà lại chả nói với em bao giờ cả.
- My!
- Song Ngư là những kẻ đa tình. Nỡ đem lòng vấn vương một kẻ Song Ngư khác chỉ gây thêm khổ đau. Em ngủ nhà Trang. Ngày mai em sang.
My mở cửa ra về, bỏ mặc tôi ở đó với vô vàn thứ cảm giác lung tung, rồi bù lên như một mớ tơ vò. Tôi trở về với thế giới của chính mình, thế giới của tất cả mọi người cùng tồn tại chứ không chỉ còn có mỗi tôi và Cao.
Xét cho cùng, tôi hóa ra cũng chỉ là một kẻ đa tình! Đêm ấy là một đêm thật dài. My gửi cho tôi một cái tin nhắn như mọi khi chúc tôi ngủ ngon. Thái độ của cô ấy khiến tôi hoàn toàn bối rối. Vũ trụ chao đảo bởi vì Cao hay bởi vì chính tôi?
Mưa bắt đầu rả rích. Tôi mở toang cửa sổ và đốt thuốc không ngừng. Giả dụ như tôi có thể đủ khả năng tự cho mình cái quyền vơ lấy một mảnh A4, kẻ đôi nó ra và lập một bảng so sánh My/ Cao mà quyết một cái gì đấy thì có thể mọi thứ trở nên đơn giản hơn chăng? Nhưng tình cảm nó cứ như sóng, ồ ạt hết từ đợt này đến đợt khác không chút mỏi mệt trong trái tim của chính tôi, của một thằng đàn ông hai mốt tuổi đầy đủ đến mức đôi khi không biết chính bản thân mình cần gì.
Cao đã lẳng lặng ra đi như cách cô ấy xuất hiện trong khoảng trời của tôi. Cao bảo: “Chúng ta vô tình tìm thấy nhau nơi có những chuyến tàu bởi khoảnh khắc yếu lòng, bới phút giây trái tim tình cờ hòa cùng một nhịp. Nụ hôn và vòng tay là mãi mãi nhưng rung động thì sẽ phai nhạt theo thời gian như gió. Nếu ngày nào đó, chúng ta gặp lại nhau trên một chuyến tàu đến bất cứ đâu, anh lại vẫn sẽ mời Cao một café đen không đường và nóng ấm phải không anh?
***
Hôm ấy vẫn còn là tháng Mười của mùa thu yêu dấu. Hôm ấy, thành phố sáng thứ ánh sáng nhạt nhòa không đủ sưởi ấm cho một kẻ chơ vơ vô thức đá tung đám lá phong đỏ ối trên những lối về quen thuộc. Hôm ấy, kẻ đa tình ấy, tôi, chợt nhận ra rằng bản thân chưa từng thực sự yêu My.
Tôi và My chia tay vài tuần sau đó.
Lúc ấy, mùa thu trở mình. Không ai đi tìm ai, chỉ có những chuyến tàu đến bất cá đâu. Một ngày nào đó, biết đâu, ừ biết đâu đấy, sẽ lại mang những Song Ngư đến cùng một bến phải không?
Dành tặng những Song Ngư đa tình.. như chính tôi.
---------
Tác giả: Phan Ý Yên
Thực hiện chương trình: Nhím Xù, Bông Bông & nhóm sản xuất RadioMe
Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2
Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...
Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi
Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 1
Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1
Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 2
Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...
Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4
Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3
Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...