Có những cuộc chia ly - Phần 1
Tôi nhìn thấy nhiều cuộc chia ly, hầu như cuộc chia ly nào cũng đẫm đầy nước mắt và sự luyến thương. Tôi tự hỏi bản thân, liệu đến một lúc nào đó phải chia xa, tôi có khóc, có níu tay, có chạy đến...
***
"Thôi, anh đi."
Chúng tôi đứng đó, nắm tay hồi lâu, đến lúc anh nói câu nói ấy rồi buông tay, tôi vẫn cố giữ một nét thản nhiên trên khuôn mặt, nở một nụ cười mỉm nhẹ. Anh quay đầu nhìn tôi nhiều lần, khuôn mặt thoáng chút bỡ ngỡ. thoáng chút ngạc nhiên pha lẫn thất vọng. Có lẽ anh nghĩ tôi sẽ chạy đến ôm anh, khóc nấc và nói những lời hứa hẹn như chia ly người ta thường làm. Nhưng, sự mạnh mẽ giả vờ trong tôi không cho phép tôi làm thế.
Nhìn bóng lưng anh đi về phía ngược nắng, lòng như có biển động dữ dội đánh nát bờ bến.
Thực sự ra, không có chia ly nào là bình yên, sóng động trong lòng hay trên mi mắt, là do người.
Chúng tôi yêu nhau sáu tháng, cái khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc hẹn hò là lúc tình yêu không phải vừa chớm cũng không phải yên phận mà cùng nhau xây gia đình. Khoảng thời gian đẹp nhất chính là lúc lửng lửng lơ lơ, không mới không cũ, không lạ cũng không quá quen thuộc, ấy vậy mà anh đi.
Tôi vẫn nhớ rõ chiều chủ nhật hôm ấy, như chủ nhật bao ngày, chiều tắt nắng trên chung cư cũ kỹ, tôi ngồi bó gối lắng nghe một bản nhạc từ chiếc radio cũ rích. Tôi vẫn giữ chiếc radio của bố, chiếc radio theo bố tôi đi qua những năm tháng gian khổ vẫn hoạt động tốt, đôi khi có chút trục trặc về bắt sóng, nhưng âm thanh nó phát ra là thứ âm thanh diệu kì. Tôi gọi đó là âm thanh của sự hoài niệm.
Chiếc radio nhắc tôi những ngày còn bố bên cạnh mình, những ngày còn bé ngồi bên cạnh chân bố, chờ ông rà được đài phát nhạc thiếu nhi rồi cả hai bố con reo lên mừng rỡ. Chiếc radio mà ngày ấy bố lặng lẽ bỏ vào ba lô, hôn lên trán từ biệt tôi, ôm lấy mẹ cái ôm nhẹ nhàng rồi xuôi dòng nước đi làm ăn xa. Tôi chạy theo bố dọc con đường dài, đến lúc bố không kìm được lòng, dừng lại mở ba lô trao cho tôi chiếc radio yêu quý của ông. Và, ông đi, lần đi ấy mãi không về nữa.
Chiếc radio trên giường đang hát lên bài tình ca từ Làn Sóng Xanh những năm 2000. Nắng chiếu qua rèm thưa rọi vào pha lẫn với bình hoa cúc trắng trên bàn những gam màu sáng ấm, tôi chơi vơi đưa mắt nhìn ra cửa sổ, khoảng thành phố bình yên đến kì lạ chiều chủ nhật đầy rẫy tâm tư.
"Em bận gì không?" Tin nhắn anh hiện lên màn hình khóa.
"Nửa tiếng nữa anh qua đón em nhé?" cách nhau khoảng hai phút.
"Hay bây giờ anh qua?" cách tin nhắn thứ hai khoảng vài giây.
"Nửa tiếng nữa nhé anh! Em đi thay đồ, nhanh thôi." Tôi trả lời, lười nhác tắt radio và chọn lấy một chiếc váy màu trắng đơn giản, vuốt gọn lại mái tóc, điểm chút son môi rồi rời khỏi phòng.
Anh luôn có thói quen đứng chờ tôi ở cổng ra vào của chung cư, dù tôi nói với anh bao nhiêu lần là phía trên có bóng cây mát, tôi đi bộ một chút cũng không sao. Ấy vậy mà hôm nay, lòng tôi rộn ràng lên những âm thanh vui khi người đàn ông ấy vẫn áo sơ mi, vẫn quần tây, giày nâu bóng lộn, cười thật tươi như thách thức ánh nắng ngoài kia.
Ngày hôm ấy, tôi nhận được tin từ anh, anh phải đi sang Trung Quốc công tác một năm. Anh hỏi tôi có muốn giữ anh lại không, tôi cười rồi lắc đầu, cái lắc đầu vời vợi đau thương.
- “Vì sao? Anh có chút bất mãn trong giọng nói – Vì sao em không muốn?”
- “Vì...anh.”
- “Vì anh?”
- “Em biết đó chính là cơ hội của anh. Anh đi thôi, đừng vì em mà lỡ con đường dài.”
"Đừng vì em mà lỡ con đường dài" nhiều năm sau, anh vẫn nhắc về nó, giọng nói lúc nào cũng đầy sự chơi vơi.
Tối, muộn, thành phố vẫn đông, anh và tôi gửi xe ở một công viên, thong dong đi bộ ngược phố. Tay anh nhiều lần muốn nắm lấy tôi, tay tôi nhiều lần muốn níu cánh tay anh, thế nhưng "con đường dài" đã chia cắt ước muốn ấy. Thế là chúng tôi cứ đi những bước chân không đều, ngắn, dài, hờn, dỗi.
Anh đưa tôi về đến cổng chung cư, đèn đã tắt ngúm, ông bảo vệ già ngủ gật trong phòng canh. Tiếng cải lương phát lên từ chiếc điện thoại cũ của ông như cắt vào lòng tôi một cảm giác cô đơn đến lạnh người. Tôi còn biết rõ đó là trích đoạn cải lương "nửa đời hương phấn", tiếng thảm sầu của cô The đang bộc bạch với mình trước khi lìa xa người yêu vì danh giá gia đình của anh. Ấy vậy mà đúng lúc ấy, đoạn ấy cất lên, như giết từng tế bào trong người tôi.
- "Em không cần đến đưa anh đi."
Tin nhắn anh lửng lơ trên điện thoại.
Thế nhưng tôi đã đến, lúc anh đi. Dặn dò anh vài lời, đưa cho anh vài món đồ lặt vặt tôi chuẩn bị vội. Chiếc khăn choàng tôi chọn mua ở cửa hiệu nằm khuất trên đường Trần Hưng Đạo, chiếc áo len lần đi Đà Lạt mua nhưng chưa có cơ hội tặng anh. Sau đó mới biết rằng, tặng khăn, tặng áo là tặng cho người rời xa ta.
Rồi bình yên trên khuôn mặt tôi đã làm cho anh đặt một dấu hỏi giữa chuyện tình:
- "Em có thật sự yêu anh không, Lam?"
Tôi về nhà chiều thứ Tư, tối mịt, một mình mò mẫm trong bóng tối.
Đặt được cái thân xuống giường, trời đất quay cuồng, đảo điên đến mệt mỏi.
"Hay là nuôi một con mèo đi Lam. Có cũng đỡ buồn." Tin nhắn từ Nhã. Tôi xoay người nằm nghiêng, trong đầu hiện lên một con mèo mướp mập ú, nó chạy từng bước thật ngắn trong đêm mưa bão...
Bố tôi gọi nó là Lúa. Vì ông tìm thấy nó nhỏ xíu, ướt mem cất tiếng meo meo yếu ớt giữa đồng, đúng lúc mùa lúa trổ bông nặng trĩu.
Và cũng chính cái lúc người ta đưa thi hài bố về nhà, Lúa bỏ đi, tôi đứng trong nhà nhìn ra sân, nó ngoảnh đầu lại nhìn tôi, một cái cuối cùng rồi chạy mất vào đêm đen dông gió.
Bởi vì cuộc đời tôi là những cuộc chia ly không thể nào tái ngộ,
Cho nên lúc anh đi, tôi cảm tưởng mình như con Lúa, ướt mèm lạnh lẽo đi từng bước trong gió mưa...
Sáng hôm sau, Nhã đến từ rất sớm mang theo một cái hộp nhỏ. Tôi vừa thức dậy, mắt vẫn chưa mở lên hết, ti hí nhìn Nhã. Cô mở nắp hộp, con mèo con nhảy ra khỏi, thót ngay lên ghế đưa cặp mắt to tròn nhìn xung quanh.
Tôi quyết định gọi nó là Lúa, mặc cho Nhã hết sức bất bình vì nó chẳng liên quan gì đến lúa cả.
- “Tao chưa thấy con mèo mướp nào được đặt tên là Lúa. À, chưa thấy ai đặt tên mèo là Lúa. Mi mi, Mi sa, Miu miu...người ta gọi ba cái tên dễ thương gần chết, mày gọi nó là Lúa.”
Hớp ngụm cà phê nóng bỏng môi, tôi chợt mỉm cười.
Và rồi chiều chung cư nào cũng trở nên bớt nhàm chán hơn vì có Lúa.
Anh vẫn điều đặn gọi cho tôi hai lần mỗi ngày, nhưng thời gian nói chuyện với nhau ngày ít đi. Giữa chúng tôi tồn tại một ngọn núi cao, trèo mãi, trèo mãi chỉ thấy kiệt sức buông xuôi...
Có lần anh hỏi tôi về con mèo lười đang nằm bên cửa sổ, mắt lim dim hưởng thụ chút nắng còn lại của chiều, tôi nói nó là Lúa. Anh cười, không hỏi gì thêm. Lúa cũng cất tiếng kêu meo meo, đánh hơi được mùi cá từ giỏ đi chợ.
Rồi Sài Gòn chiều nay bắt đầu lất phất những hạt mưa bụi, cơn mưa đầu mùa bắt đầu rơi xuống, hối hả, phấn khích làm ướt cô gái áo dài trắng đạp xe ngược gió. Tôi ngồi lười trong quán cà phê đưa mắt lơ đễnh, không cố định vào bất cứ một vật gì.
Hôm nay anh đã nói chia tay, không phải là tạm thời xa nhau, cũng không phải là dành ra thời gian suy nghĩ về chúng ta. Mà là hẳn hòi chia tay, không quyến luyến hay vương vấn gì cả:
- "Lam à, chúng ta chia tay thôi."
******
----------
Tác giả: Duy Nguyễn
Thực hiện: Mai Hương và nhóm sản xuất RadioMe
Những bài viết, chia sẻ của bạn, hãy gửi về cho chúng tôi theo địa chỉ: camxuc@i-com.vn nhé.
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2
Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...
Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi
Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 1
Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1
Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 2
Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...
Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4
Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3
Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- Đây là 5 tâm thái thường có của những người...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...