Dẫu còn thương đến muôn lần - Phần 2
Tôi yêu Yên từ năm mười ba tuổi đến năm hai mươi bốn tuổi, rõ ràng đã đem hết nhiệt tình tuổi trẻ và những năm tháng tươi đẹp nhất trong đời chân thành mà yêu thích một người, nhưng lại không dám trực diện...
Tôi chưa bao giờ thấy Yên buồn khi chia tay một ai cả, hoặc là cô không buồn trước mặt tôi, tôi đoán thế. Bắt đầu là tôi tự ti về bản thân đến nỗi không dám tỏ tình với Yên. Về sau là tôi sợ, giả như Yên chấp nhận tôi rồi sau ba tháng chúng tôi bỗng trở thành những người lạ quen thuộc nhất, điều ấy thật tồi tệ. Thà rằng không có bắt đầu còn hơn là phải nếm qua mùi vị của sự kết thúc.
Khi vào cấp ba, tôi thi đỗ trường chuyên trên thành phố. Ngày nhập học, tôi dúi vào tay Yên số điện thoại nơi ở trọ, sợ cô nghi ngờ, tôi còn cố ý dặn đi dặn lại: "Có việc gì gấp thì nhớ gọi cho Nguyên, cứ nói là dì nhỏ ở quê gọi hỏi thăm, không mọi người hiểu nhầm là bạn gái, nhé!".
Nhưng Yên chưa bao giờ gọi cho tôi, dẫu chỉ một lần.
Những lúc quá nhớ Yên, không kìm lòng nổi, tôi mò ra một bốt điện thoại công cộng, tay run run bấm số máy bàn nhà Yên, có khi may mắn sẽ nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Yên cất lên: "Alô, ai đấy ạ?". Nhưng lần nào tôi cũng cúp máy rất nhanh mà chưa kịp nói gì.
Tình yêu đơn phương nhiều khi đau đớn thế, không phải vì bạn không được đáp lại, mà là đến yêu từ một phía thôi, bạn cũng không thể đường hoàng chính chính mà bộc lộ, lúc nào cũng phải dè chừng cẩn mật, lén lén lút lút như đi ăn trộm vậy, nếm được một chút ngọt ngào thì sau đó sẽ phải trả giá bằng rất nhiều đắng cay.
Hồi ấy, tôi ở cùng một cậu bạn có ngón nghề đàn ghita rất nuột. Tôi đã phải giặt quần áo và rửa bát cho cậu ta trong suốt một năm liền, chỉ để cậu dạy tôi cách đàn và hát bài "Triệu đóa hồng". Một ngày, vào cuối tuần, tôi về quê, đeo cây đàn sau lưng, gõ cửa nhà Yên. Tôi bảo: "Mình yêu rồi Yên ạ!", rồi chỉ vào cây đàn cười cười: "Mình muốn hát tặng nàng bài triệu đóa hồng. Vì nàng bảo nàng sẽ yêu ai sẵn lòng tặng nàng một vạn bông hồng. Nhưng mình không có tiền, cậu biết đấy. Nên mình sẽ hát một vạn đóa hồng. Cậu nghe giúp mình xem có được không, nhé?". Yên hào hứng vỗ hai tay vào nhau, reo lên: "Hay quá đi, chàng của mình cũng thích hoa hồng xanh, nhưng đào đâu ra cái hoa thổ tả ấy bây giờ. Mình thẩm nhạc giúp cậu, đổi lại cậu làm giúp mình hoa hồng xanh, hai bông thôi cũng được, nhé!".
Hôm ấy, tôi không nhớ mình đã quên bao nhiêu lời bài hát, đàn lỗi nhịp bao nhiêu lần. Chỉ nhớ lúc tôi lúi cúi chế tạo hoa hồng xanh từ hoa hồng trắng và dung dịch phẩm màu cho Yên. Mỗi công đoạn từ pha màu, cắt gốc hoa, ngâm trong dung dịch đều hết sức cẩn thận như thể làm cho chính người tôi yêu thương vậy. Yên ngồi bên, chống cằm khen tôi là nhà khoa học vĩ đại của mọi thời đại. Giọng cô lúc ấy ngập tràn sự sùng bái. Hôm sau, Yên còn hào phóng tặng tôi một bông hồng xanh gói trong giấy kính: "Này cầm lấy, nói với bạn gái của cậu, nếu ở giữa một vạn bông hồng sẽ không phải chết vì sung sướng mà là chết ngạt. Còn hoa hồng xanh có nghĩa là: "Bạn cực kì tuyệt vời!", hiểu chưa? Nói thế, cô ấy sẽ đổ cái rụp".
Ngày ấy, khi ngồi trên xe bus trở về trường, tôi vừa tò mò vừa ghen tị với người con trai mà Yên muốn khen tặng: "Bạn cực kì tuyệt vời!". Anh ta rốt cuộc là "cao thủ phương nào" mà có thể đánh bại được trái tim đa tình và dễ đổi thay của Yên? Đồng thời tự nói với mình hàng trăm lần, tôi phải bỏ cuộc thôi, phải học cách quên Yên đi, dẫu cho còn thương đến muôn lần.
Khi vào đại học, tôi học ở đầu bên này thành phố, Yên học đầu bên kia thành phố, ít gặp nhau hơn và bớt dần liên lạc. Một phần vì guồng quay vội vã của cuộc sống, phần khác là mỗi người trong chúng ta khi trưởng thành và lớn lên, sẽ có nhiều thứ ít nhiều thay đổi và mất đi như: tính cách, sở thích, thói quen,... Tình bạn và tình yêu cũng chẳng thể là ngoại lệ. Thi thoảng về quê gặp lại, thì cũng là đứa này vừa về còn đứa kia chuẩn bị đi. Thấy nhau cười cười, hàn huyên đôi ba câu, khách sáo nói: "Tạm biệt, lần sau gặp lại!".
Nhưng cái "lần sau ấy" là một khoảng thời gian vô hạn định, như hòn đá nhỏ rơi tõm xuống mặt hồ, không một tiếng động. Tôi ngỡ mình đã hết yêu Yên, tôi không còn nhớ cô quay quắt, những kỉ niệm thanh xuân phai mờ như lớp sương mỏng đậu trên bề mặt cửa kính. Nhưng lạ thay, tôi cũng chưa yêu một ai khác hoặc là chưa có ai khác khiến tôi thực sự rung động. Hóa ra là, đôi khi, nỗi nhớ cũng bị giấu vào trong, vì quá yêu nên cuối cùng tâm cũng trở nên bất động.
Năm tôi và Yên hai mươi tư tuổi, tròn mười một năm quen nhau, Yên gửi cho tôi tấm thiệp cưới kèm theo một hộp quà nhỏ. Yên để lại lời nhắn: "Nếu Nguyên mở thiệp cưới trước, thì phải hứa với mình, hôm cưới Yên, Nguyên phải tặng Yên một triệu bông hồng. Còn nếu Nguyên mở hộp quà trước, thì chỉ cần đem theo một bông hồng xanh là đủ".
Khi ấy tôi chán nản đến mức, chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều mà mở ngay hộp quà trước. Cô ấy đã cưới chồng vì sao còn bắt tôi tặng một triệu bông hồng, như một thằng si tình dở hơi chứ.
Thực hiện: Phương Hiền - RadioMe Gom yêu thương - Trao hạnh phúc
Nguồn: truyenngan.com
Gửi bài viết, file âm thanh thu âm nội dung yêu thích của bạn đến RadioMe bằng cách truy cập radiome.vn - Đăng ký thành viên và ấn nút viết bài hoặc gửi nội dung file đính kèm đến hòm thư camxuc@i-com.vn nhé!
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2
Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...
Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi
Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 1
Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1
Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 2
Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...
Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4
Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3
Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- Đây là 5 tâm thái thường có của những người...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...