Em vẫn luôn ở đó, đúng không? - Phần 1

Thể hiện : Hoàng Tuấn
Tác giả : Phương Thúy
17-07-2018
  0   3737

Em là một thực tập sinh ở công ty tôi. Nhưng tôi với em chỉ chính thức nói chuyện với nhau qua sự giới thiệu của một người bạn. Sau một vài lần gọi là tình cờ, mối quan hệ của tôi và em trở nên gần sát lại đôi chút. Chữ "biết" đơn thuần là xã giao nghiễm nhiên trở thành chữ "quen" một cách nhanh chóng.


Màu trắng dường như là gam màu được em ưu ái nhất. Vì trước giờ, hiếm khi, phải nói là chưa bao giờ tôi thấy em mặc một chiếc áo hay bộ đầm nào nếu không phải màu trắng. Nhưng phải thú thật một điều là em rất xinh và rất hay cười. Chính cái nụ cười thiên thần đó làm cho khối người con trai chọn em làm mục tiêu của đời mình. Phải bổ sung là trong danh sách đó không có tôi.
Thực sự mà nói thì tôi thích em. Cái chữ thích theo nghĩa đơn thuần là thích nụ cười của em. Nó làm tôi thoải mái sau hàng giờ ngụp đầu trong công việc. Thích cách em nói chuyện, cái cách em làm người ta cuốn vào câu chuyện của mình, theo một cách rất tự nhiên mà không hẳn ai cũng làm được. Thích ngắm nhìn khuôn mặt của em, có vẻ trái tim dường như đã chai sạn của tôi yên bình hơn một chút khi nhìn thấy nó. Và đơn giản là tôi thích em, chỉ là thích theo kiểu như thế.


Chủ đề tình yêu rất ít khi được đề cập trong cuộc nói chuyện của tôi và em. Nói là ít, bởi chỉ có một lần duy nhất em nhắc đến. Đó cũng là lần đầu tiên và duy nhất tôi thấy em trầm ngâm như vậy. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng, đôi mắt em thực sự được bảo quản rất kĩ qua nụ cười luôn rạng rỡ trên môi mỗi ngày.

 


Vết thương ở quá khứ làm con tim tôi lười nhác và ngại ngần không muốn mở ra thêm một lần nào nữa. Nên tôi chỉ im lặng khi nghe em nói về quá khứ của chính em. Cũng không dài lắm, chi vỏn vẹn là em và người đó yêu nhau được 5 tháng, rồi chia tay.


Chúng tôi xem vấn đề đó là cấm kỵ nên không ai hỏi ai nhiều về một nửa trước đây của mình. Chắc em hiểu, và tôi cũng thừa biết, vết thương chưa lành nên không ai muốn khơi ra.


***


Màn đêm kéo xuống bao trùm cả khu phố.


Yên tĩnh đến mức tôi nghe rõ mồn một cả tiếng kim đồng hồ tích tắc chạy. Mai là chủ nhật, mà vì là chủ nhật nên tôi muốn một ngày nghỉ thật trọn vẹn. Vì thế, cố gắng làm nốt cái tài liệu lúc chiều còn dang dở đôi chút.


Tiếng gõ cửa làm bàn tay đang chạy nhịp nhàng trên bàn phím của tôi khẽ dừng lại. Đứng dậy và bước về phía cửa là việc tiếp theo tôi làm. Kéo nhẹ chiếc cửa chính còn chưa khóa.


Thực sự là khi nhìn thấy người đối diện, đôi mắt tôi khẽ đứng lại. Bộ vintage trắng xanh tôn lên làn da trắng của em. Lúc này, nhìn em rất xinh, xinh hơn cả những lần tôi tiếp xúc với em trước đây.
Căn phòng của tôi dường như được thắp sáng, bởi nụ cười của em.


- Anh định để một cô gái đứng trước cửa nhà anh lúc 11h đêm sao? - Em tinh nghịch hỏi, cái điệu bộ tươi tắn như bao lần tôi gặp.


Tôi vừa hỏi, đôi môi khẽ lướt nhẹ một nụ cười


- Thế em không biết con gái đến nhà con trai lúc này là rất nguy hiểm à?


- Anh là ngoại lệ


Rồi em bước vào nhà tôi. Một cách rất tự nhiên em quay đầu lại hỏi:


- Phòng ngủ của anh, ở đâu?


Tay trái tôi giơ lên, chỉ vào cánh cửa kế bên chiếc bàn máy tính. Đôi mắt em nhanh nhẹn đi về hướng đó, và dĩ nhiên, em đi vào.


Bây giờ tôi có thể đoán được em đến nhà tôi lúc này để làm gì. Một cô gái quả thật luôn làm cho người ta phải chú ý.


- Anh chưa từng nghĩ mình sẽ phải ngủ ở sofa trong nhà của mình? – Tôi hỏi khi em bắt đầu đến cửa phòng ngủ.


Em ngoảnh lại đáp trả tôi trước khi đóng nhẹ cánh cửa. Lúc này em vẫn xinh hơn bất cứ lúc nào hết.


- Chắc anh sẽ không để em ngủ ở đó chứ?


Tôi nhoẻn miệng cười. Chắc em không thấy, vì khi đó cánh cửa phòng tôi đã ngang bằng với tường.

 

 

Tự nhiên tôi thấy thèm cà phê. Cũng lâu rồi tôi không đụng đến vì sợ sẽ không kiềm chế được những suy nghĩ ùa về, có cả nỗi nhớ về một ai đó trong quá khứ mà hiện tại tôi đang cố gắng quên đi. Nhưng giờ trong phòng lại có thêm một người con gái, có một cảm giác gì đó rất lạ. Thực sự là thế. Dù gì đi nữa cũng phải làm nốt cho xong bản báo cáo nên tôi quyết định mở ngăn tủ đựng cà phê ra.


- Em không nghĩ là anh có thói quen uống cái đó.


Sự yên tĩnh như bao ngày trên ban công chỗ tôi được giọng nói nhẹ nhàng của em phá vỡ.


- Tại sao giờ anh mới biết mình bị thích giọng nói của em nhỉ? - Cái đầu của tôi xoay ngang 45 độ ra phía sau đủ để gói gọn dáng hình nhỏ bé của em trong tầm mắt.


Hương hoa sữa nồng nàn thấp thoáng len lỏi trong cái đêm đậm mùi tháng 10 này. Nó quyện hòa với hương cà phê tạo ra hương vị gì đó khá là dễ chịu.


Em nhẹ nhàng tiến về phía tôi, đẩy nhẹ chiếc ghế đối diện ra và ngồi xuống. Tôi không ngạc nhiên cho lắm khi ly cà phê mới pha xong được em nếm thử ngon lành.


- Đắng thế!


- Biết đắng sao em vẫn uống?


- Vì nó thơm.


Thế đấy, câu chuyện của tôi và em nhiều lúc cứ lấp lửng và gói gọn chốc lát như vậy. Nhưng phải thừa nhận rằng, tôi nghiện nói chuyện với em. Điều đó dường như đã trở thành một thói quen không thể thiếu trong chuỗi ngày tẻ nhạt đến nhàm chán của tôi. Đến nỗi mà tôi có thể cho một cô gái, không quen lắm, như em nằm ngủ ngon lành trên cái giường ngủ yêu quý của mình để chấp nhận ôm gối ra nằm ở sofa.


Tôi với em nói đủ mọi thứ, vẫn cứ lấp lửng cùng giọng nói nửa đùa nửa thực của em.
Một buổi tối của tháng 10, tôi cùng với một cô gái ngồi trên ban công nhà mình nói những câu chuyện về cuộc sống của nhau rồi thi thoảng nhấp nháp chút vị của cà phê. Gió nghịch ngợm  len vào mái tóc của em khiến nó khẽ rối. Lúc đó, nhìn em rất giống một thiên thần, nhưng tiếc là không phải của riêng tôi.


Đêm đó dù nhấn nhá chút cà phê ở đầu lưỡi nhưng tôi ngủ rất ngon, ngon lành cho đến tận sáng.
Cảm giác trống vắng mỗi sáng ngủ dậy như bình thường cũng tan đi đâu mất. Tôi đón một chủ nhật an yên hơn bất kì lúc nào.


Nhờ em chăng?

 

 


Đẩy đôi mắt mình về phía phòng ngủ, nhận ra là nó vẫn đóng, tôi lười nhác tách mình dậy khỏi sofa, định đi mua thứ gì đó cho một bữa sáng thay vì cứ nhét vào bụng mấy thứ qua loa như mọi khi. Bởi, hôm nay có em.


Cái làm đôi mắt tôi dừng lại là mảnh giấy nhỏ ở yên trên bàn ăn. Chính xác là cái lồng bàn lâu lắm tôi không đụng đến đang nằm bình thản trên bàn.


Vạt nắng đầu tiên của ngày chủ nhật khẽ phản chiếu qua ô cửa kính. Tiến về phía bàn ăn, cầm tờ giấy dính chặt lấy đôi mắt tôi nãy giờ, có nét chữ ngay ngắn của con gái 'Cảm ơn đã cho em ngủ nhờ'. Phía dưới tờ giấy tác giả còn không ngần ngại vẽ thêm 1 hình mặt cười. Đúng là em, không lẫn lộn đi đâu cả.


Tôi chợt phì cười. Cam đoan với ông mặt trời ngày chủ nhật đó là một nụ cười thật nhất từ trái tim tôi phát ra. Nâng nhẹ chiếc lồng bàn lên, mấy thứ trong tủ lạnh mẹ mua lâu lâu tôi mới đụng đến đang nằm ngon lành trên bàn ăn.


Điều ngạc nhiên nhất là trong suy nghĩ của mình, chưa bao giờ tôi nghĩ em biết nấu ăn. Đặc biệt hơn là, nó đọng lại trên lưỡi tôi 1 dư vị gì đó rất tuyệt vời.


***


Sau ngày hôm đó hình như tôi với em ngày càng thêm thân thiết. Tần suất đi với nhau ngày càng dày đặc hơn.


Nghĩ lại thì, em thay đổi rất nhiều cuộc sống của tôi. Đặc biệt là đôi môi của tôi, nó hoạt động nhiều hơn mức bình thường. Vốn dĩ con người tôi trước đây là như thế nhưng trái tim chai sạn dần làm cho đôi môi cũng trở nên khô cứng, chỉ nói những câu vừa đủ là được rồi. Đôi lần bạn bè cũng đặt câu hỏi. Rồi tôi cũng tự vấn mình rằng, là em bước vào cuộc sống của tôi hay chính tôi đang dần bị em dụ dỗ len chân vào thế giới của em.

 

---

 

Tác giả: Phương Thúy
Thực hiện: Hoàng Tuấn, Nho Xanh

Giọng đọc: Chit Xinh,Nhím Xù
Tác giả: Di An

Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2

Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...

Giọng đọc: Chit Xinh,Nhím Xù
Tác giả: Di An

Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1

Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Thanhnien

Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi

Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: truyenngan.com

Truyện ngắn 5 giây - Phần 1

Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1

Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: truyenngan.com

Truyện ngắn 5 giây - Phần 2

Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4

Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3

Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.

Youtube

Facebook Fanpage

1