Hồi ức về mẹ
01-08-2016
0
138
Mời các bạn nghe chuyện Hồi ức về mẹ.
Tháng Giêng năm 1998, tôi nhận được 1 cuộc điện thoại mà bất kỳ 1 nữ diễn viên nào cũng mong đợi. Tôi được thủ vai Julie Emrich trong vở kịch truyền hình Hạnh phúc.
Lẽ ra đó là 1 trong những khoảnh khắc hân hoan nhất trong cuộc đời của tôi, nhưng 3 tháng trước đó, 1 việc đã xảy đến khiến cho mọi thứ đều bị đảo lộn. Tháng 10 năm 1997, mẹ tôi Christine Johnson được chẩn đoán bị mắc bệnh ung thư. 10 tháng sau, mẹ mất ở tuổi 53, và cuộc sống của tôi không bao giờ trở lại như xưa được nữa.
Mẹ là người bạn tốt nhất của tôi, mẹ dạy tôi biết trân trọng từng ngày. Tôi nghĩ đó chính là chìa khóa để bước vào cuộc sống. Tôi cố gắng ghi nhớ điều đó, rồi chuyển nó thành 1 thói quen. Và mỗi khi gặp phải 1 vướng mắc gì, tôi lại nghĩ đến mẹ. Tôi giống như người bạn tri kỷ lớn lên cùng mẹ ở mũi Cot, Massachusets. Vì anh cả Greig, hiện 32 tuổi, và chị Julie của tôi, giờ cũng 35 tuổi, đều lớn tuổi hơn tôi, hiện nay tôi 29 tuổi, nên khi anh chị bắt đầu đi học, thì chỉ còn tôi với mẹ ở nhà với nhau suốt ngày. Những lúc ấy 2 mẹ con cùng làm các công việc lặt vặt hoặc chỉ đi loanh quanh.
Tôi với mẹ vẫn luôn gắn bó với nhau, ngay cả khi tôi phải trải qua giai đoạn nổi loạn của tuổi dậy thì. Lúc học trung học, tôi thường về nhà trễ do mải lo mấy chuyện vớ vẩn của tuổi mới lớn. Thế là bố mẹ gửi tôi vào 1 trường dân lập ở New Hamshire. Chỉ sau 8 tháng tôi bị đuổi khỏi trường do bị bắt gặp trong phòng ngủ tập thể của bọn con trai. Ôi, hình phạt cho tôi là tôi phải tới học tại 1 trường nhỏ trong 1 nhà thờ ở địa phương.
Mỗi khi làm sai điều gì mà tôi lại ra sức chối hoặc che giấu thì mẹ sẽ nổi giận, nhưng nếu tôi biết nhận lỗi và xin lỗi mẹ thì mẹ sẽ dịu lại. Mẹ thật sự rất công bằng. Mẹ còn là 1 cổ động viên tuyệt vời. Ngay từ khi còn nhỏ , tôi đã biết mình rất thích biểu diễn, và mẹ luôn là cổ động viên nhiệt tình nhất của tôi. Năm 19 tuổi, khi tôi quyết định đến thành phố New York để theo đuổi nghề diễn viên, thì mẹ và cả bố tôi, lúc đó là 1 người bán xe hơi, đã không nói “Thật mạo hiểm” hay “Đừng làm thế“.
2 năm sau, năm 1993, tôi lại chuyển đến Los Angeles và nhận vai diễn đầu tiên là nhân vật Kimberly. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến mùa thu năm 1997. Bác sĩ nghĩ rằng trong tử cung của mẹ có một u nang đã phát triển lớn và cần phải được cắt bỏ. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu thủ thuật cắt bỏ tử cung đơn giản đó lại trở thành một điều gì đó tệ hại hơn? Mẹ có vẻ nghi ngờ về điều này.
Trước ca phẫu thuật vài ngày, mẹ gọi cho tôi trong 1 tâm trạng lo sợ: ”Amy Jo này, điều gì sẽ xảy ra nếu mẹ bị ung thư nhỉ?”. Và tôi cũng có tâm trạng như mẹ: ”Mẹ! mẹ đừng nói thế, đừng mà!”. Rồi cũng đến lúc phải phẫu thuật, mọi người đều không nghĩ rằng mẹ bị ung thư. Nhưng các tế bào ung thư
lại xuất hiện ở khắp nơi trong cơ thể mẹ. Một dạng ung thư hiếm thấy, nó bắt đầu từ ruột thừa, đến khi các bác sỹ phát hiện ra, thì nó đã lan rộng ra khắp cơ thể của mẹ.
Tôi sẽ không bao giờ quên được giây phút khi bố gọi điện để báo tin ấy cho tôi biết, đó là ngày lễ Halloween. Tôi đáp máy bay ngay về cùng gia đình trong tâm trạng choáng váng. Tôi nhớ cái đêm tôi đã ngồi cùng bố, hình như là 2 ngày sau khi biết tin. Bố nói là bố biết mẹ sẽ chết . Tôi cũng thế, nhưng tôi nói: “Không đâu bố ạ ! Chúng ta phải luôn hi vọng”.
Nguồn: Sưu tầm
Lẽ ra đó là 1 trong những khoảnh khắc hân hoan nhất trong cuộc đời của tôi, nhưng 3 tháng trước đó, 1 việc đã xảy đến khiến cho mọi thứ đều bị đảo lộn. Tháng 10 năm 1997, mẹ tôi Christine Johnson được chẩn đoán bị mắc bệnh ung thư. 10 tháng sau, mẹ mất ở tuổi 53, và cuộc sống của tôi không bao giờ trở lại như xưa được nữa.
Mẹ là người bạn tốt nhất của tôi, mẹ dạy tôi biết trân trọng từng ngày. Tôi nghĩ đó chính là chìa khóa để bước vào cuộc sống. Tôi cố gắng ghi nhớ điều đó, rồi chuyển nó thành 1 thói quen. Và mỗi khi gặp phải 1 vướng mắc gì, tôi lại nghĩ đến mẹ. Tôi giống như người bạn tri kỷ lớn lên cùng mẹ ở mũi Cot, Massachusets. Vì anh cả Greig, hiện 32 tuổi, và chị Julie của tôi, giờ cũng 35 tuổi, đều lớn tuổi hơn tôi, hiện nay tôi 29 tuổi, nên khi anh chị bắt đầu đi học, thì chỉ còn tôi với mẹ ở nhà với nhau suốt ngày. Những lúc ấy 2 mẹ con cùng làm các công việc lặt vặt hoặc chỉ đi loanh quanh.
Tôi với mẹ vẫn luôn gắn bó với nhau, ngay cả khi tôi phải trải qua giai đoạn nổi loạn của tuổi dậy thì. Lúc học trung học, tôi thường về nhà trễ do mải lo mấy chuyện vớ vẩn của tuổi mới lớn. Thế là bố mẹ gửi tôi vào 1 trường dân lập ở New Hamshire. Chỉ sau 8 tháng tôi bị đuổi khỏi trường do bị bắt gặp trong phòng ngủ tập thể của bọn con trai. Ôi, hình phạt cho tôi là tôi phải tới học tại 1 trường nhỏ trong 1 nhà thờ ở địa phương.
Mỗi khi làm sai điều gì mà tôi lại ra sức chối hoặc che giấu thì mẹ sẽ nổi giận, nhưng nếu tôi biết nhận lỗi và xin lỗi mẹ thì mẹ sẽ dịu lại. Mẹ thật sự rất công bằng. Mẹ còn là 1 cổ động viên tuyệt vời. Ngay từ khi còn nhỏ , tôi đã biết mình rất thích biểu diễn, và mẹ luôn là cổ động viên nhiệt tình nhất của tôi. Năm 19 tuổi, khi tôi quyết định đến thành phố New York để theo đuổi nghề diễn viên, thì mẹ và cả bố tôi, lúc đó là 1 người bán xe hơi, đã không nói “Thật mạo hiểm” hay “Đừng làm thế“.
2 năm sau, năm 1993, tôi lại chuyển đến Los Angeles và nhận vai diễn đầu tiên là nhân vật Kimberly. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến mùa thu năm 1997. Bác sĩ nghĩ rằng trong tử cung của mẹ có một u nang đã phát triển lớn và cần phải được cắt bỏ. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu thủ thuật cắt bỏ tử cung đơn giản đó lại trở thành một điều gì đó tệ hại hơn? Mẹ có vẻ nghi ngờ về điều này.
Trước ca phẫu thuật vài ngày, mẹ gọi cho tôi trong 1 tâm trạng lo sợ: ”Amy Jo này, điều gì sẽ xảy ra nếu mẹ bị ung thư nhỉ?”. Và tôi cũng có tâm trạng như mẹ: ”Mẹ! mẹ đừng nói thế, đừng mà!”. Rồi cũng đến lúc phải phẫu thuật, mọi người đều không nghĩ rằng mẹ bị ung thư. Nhưng các tế bào ung thư
lại xuất hiện ở khắp nơi trong cơ thể mẹ. Một dạng ung thư hiếm thấy, nó bắt đầu từ ruột thừa, đến khi các bác sỹ phát hiện ra, thì nó đã lan rộng ra khắp cơ thể của mẹ.
Tôi sẽ không bao giờ quên được giây phút khi bố gọi điện để báo tin ấy cho tôi biết, đó là ngày lễ Halloween. Tôi đáp máy bay ngay về cùng gia đình trong tâm trạng choáng váng. Tôi nhớ cái đêm tôi đã ngồi cùng bố, hình như là 2 ngày sau khi biết tin. Bố nói là bố biết mẹ sẽ chết . Tôi cũng thế, nhưng tôi nói: “Không đâu bố ạ ! Chúng ta phải luôn hi vọng”.
Nguồn: Sưu tầm
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...