Thuở nhỏ, nỗi buồn cũng nhẹ như cơn mưa, giận dỗi, buồn bực vào buổi sáng thì buổi trưa đã có thể cười xòa chẳng nhớ gì nữa, như khi nắng lên mọi thứ sẽ được hong khô lành lặn.... Lớn lên khi vướng vào tình yêu, mới biết không phải thứ gì trên đời cũng theo như ý mình được, đặt biệt là chuyện tình cảm. Và vị trí của mình trong lòng người khác không phải cứ cố chấp là có thể tự quyết định được. Tình yêu, tôi không biết nó là gì cả. Tôi chỉ biết rằng nếm trải những cung bậc cảm xúc trong tình yêu sẽ làm cho con người ta trưởng thành hơn, dũng cảm hơn, cố gắng nhiều hơn mà thôi.
Tôi từng yêu một người đàn ông tốt, khi họ quyết định rời đi tôi cứ mãi đắm chìm trong sự luyến tiếc. Mà không chịu hiểu một điều rằng: Khi người ta không còn tình yêu với mình nữa họ mới quay bước đi. Cho nên dù bản thân còn yêu nhiều như thế nào thì sự thật vẫn không thể thay đổi được. Đó như là một câu chuyện bi kịch, bắt đầu hạnh phúc mà kết thúc thì đớn đau vậy!
Suốt một khoảng thời gian dài, tôi cứ loay hoay tự hỏi chính mình, liệu có hay không nên dừng lại tất cả, tôi sợ phải xây hy vọng trên một mớ hoang tàn chẳng phải của chính mình, cũng sợ phải đặt niềm tin vào đôi tay không biết sẽ vụt mất bất cứ lúc nào. Thế rồi, tôi vẫn cứ như kẻ cố chấp, mãi miết đi trong nỗi chực chờ, mà không hay biết tất cả những thứ tôi nhớ đã không còn thuộc về tôi, không liên quan đến tôi, không còn có tôi ở trong đó nữa rồi.
Đứa bạn thân từng hỏi tôi: "Rốt cuộc thì vì điều gì mà làm mày cố chấp đến vậy?" Tôi nhìn vào màn đêm tối đen trước mặt: " Trên đời này, có những người chỉ vì mê chút dưa muối ở quán nọ mà thường mua cả hộp cơm to. Rồi có khi chỉ vì một câu trúng tim đen mà mê cả bài hát. Và có những lúc chỉ vì một lần người ta tử tế với mình mà yêu sống yêu chết. Mọi thứ trên thế gian này, đều bắt đầu từ những điều rất bé nhỏ như vậy đấy." Tôi không biết tại sao lại như vậy, cũng như việc không biết tình cảm của mình đã bắt đầu thế nào, nên kết thúc nó là điều gì đó rất khó khăn. Thanh xuân của mỗi người, đều sẽ có những giây phút như vậy. Những giây phút điên cuồng, cố chấp, có chút ngu ngốc, khờ dại, có tổn thương, cô độc... Mà vẫn mãi nhìn theo một bóng hình.
Nhưng rồi sẽ đến lúc nhận ra, thanh xuân mỗi người có hạn, cuộc đời ngắn ngủi. Không có ai sống cả đời người mà không đau khổ, không nước mắt cả. Chẳng ai buồn mãi, và những mối quan hệ cũng chẳng bao giờ sâu sắc mãi. Mọi thứ đều có thể đổi thay và biến chuyển theo thời gian. Tình yêu chắn chắn không thể làm người ta chết đi, chỉ là đâu đó trong một mảng tâm hồn có thứ gì đó còn xót lại, đôi lúc khiến chúng ta hoài niệm đến đau lòng...
Trải qua tất cả những điều đó, tôi biết bay giờ mình phải đứng lên, tự hong khô nước mắt và hướng về ngày mai chứ không thể mãi đắm chìm trong hoài niệm và quá khứ. Sau ngần ấy ngày tháng tự mình dày vò bản thân, đã đến lúc nên gạt bỏ hết mọi thứ khiến bản thân buồn. Thay vì cứ khư khư giữ những ký ức không vui, thì giờ đây tôi sẽ xem tất cả như một kỷ niệm, một kỷ niệm của thời thanh xuân và nghĩ về nó chỉ như một món quà nhỏ mà thượng đế đã ban nhầm. Tôi muốn trở lại là một cô gái vui vẻ với tâm hồn thực sự của mình, chứ không phải chiếc vỏ bọc tôi tự tạo ra lúc ban ngày, để mỗi khi đêm xuống lại thu mình vào một góc với những hoài niệm.
Đi qua những cung bậc cảm xúc khác nhau trong tình yêu, dần dần tôi hiểu rằng. Người ta cần phải yêu thương một ai đó, rồi thông qua đó mà học cách tự yêu chính mình. Vậy nên, cứ cho đi và đừng mong cầu nhận lại sẽ thoải mái hơn trong tư tưởng và hạnh phúc hơn trong cuộc sống. Vốn dĩ cuộc đời hữu hạn, nhưng hạnh phúc thì vô biên. Ngay cả khi không có ai yêu, bản thân vẫn có thể tự yêu chính mình. Tự nói với chính mình, đừng nên mê mãi với nỗi buồn, người đi rồi thành người dưng, chuyện qua rồi thành chuyện cũ. Những chuyện đã qua có thể không cần quên, nhưng nhất định phải buông xuống. Đôi khi, một người lựa chọn bỏ cuộc không hẳn vì tìm thấy điều tốt đẹp hơn phía bên kia thềm. Chỉ đơn giản bởi vì, buổi sáng tình dậy, nhận ra ngọn lửa trong lòng mình đã tắt... Thế thôi!
"Em từng ước mình là cánh hoa bay
Lạc vào khoảng trời anh một ngày cả gió
Em nghĩ mình nên học cách tha thứ cho nhau
Về những lời hứa khi tình yêu đầy nhất
Em vẫn tin đó là những lời rất thật
Nhưng hôm nay giây phút ấy qua rồi."
Bài viết của Băng
Theo Guu.vn