Nắng Paris - Phần 2
Đợi
Pierre Hermé. Đã hơn 2 tiếng trôi qua. Nhưng Vân vẫn chậm rãi thưởng thức từng miếng bánh nhỏ. Vì Tuấn đã hứa với cô là anh sẽ quay lại. Và cô tin vào điều đó. Gần 3 tiếng đồng hồ… Vân lặng lẽ lấy chiếc Ipod ra, những bản nhạc du dương quen thuộc vang lên, dễ dàng đưa lòng người vào một miền xa xôi trong kí ức.
Vân chợt nhớ đến bóng dáng Tuấn hôm đó. Vân biết anh đang tìm Linh, vì gần 2 năm về trước, Linh quyết định chia tay với anh để sang Paris thực hiện hoài bão và ước mơ của mình. Vân lại nhớ đến đoạn đối thoại của cô và anh sáng nay. Vân biết anh nói dối, nhưng cô không thể trách mắng anh, vì cô hiểu tình cảm của anh với Linh cũng giống như tình cảm của cô với anh vậy. Dù cho có xa cách, dù cho có đơn phương giữ mãi hình bóng của đối phương, và dù cho có đau khổ đến cỡ nào thì vẫn mãi-mãi-yêu.
Gần 4 tiếng đồng hồ trôi qua… Vân rời Pierre Hermé vì muốn đứng đợi Tuấn đến đón. Cô tin là anh sẽ đến đón cô sớm thôi, và cả 2 sẽ đến Nhà hát lớn. Anh đã nói thì sẽ làm, anh đã nói sẽ quay lại thì anh sẽ quay lại. Cô cứ mãi tin như thế… Hơn 5 tiếng trôi qua… Từng đợt gió đêm lạnh lùng thổi qua lớp áo mỏng manh, thổi đến từng tế bào cơ thể. Sống mũi Vân lạnh đến sắp hóa thành băng, nhưng cô không khóc. Vân xoa xoa hai bàn tay vào nhau tìm hơi ấm rồi lại tiếp tục chờ đợi.
5 tiếng đồng hồ, như 3 năm qua cô đã luôn đợi trái tim của Tuấn rồi sẽ chỉ có hình bóng của mình. Có một ai đó từng bảo rằng, đợi chờ là hạnh phúc, nhưng đôi khi, đợi chờ lại là giết chết hạnh phúc của bản thân theo từng ngày, theo từng nỗi đau phải gánh chịu. Tiếng xe phanh gấp vang lên gần đó. Có một chàng trai với vẻ mặt lo lắng, vội vã bước xuống xe, đến bên cạnh Vân. Vân giờ đã chẳng còn sức lực, nhưng trong vô thức, vẫn mỉm cười hạnh phúc khẽ gọi: “Tuấn…”
Jack, thư ký số 1 của Tuấn, và cũng là người thầm yêu Vân bấy lâu nay, chau mày đầy đau khổ. Jack nhìn sang Vân đang khó nhọc để thở vì lạnh, giọng anh trầm ấm mà giờ trở nên khàn đặc, như có gì đó mắc nghẹn ở cổ họng.
– Tại sao em vẫn luôn yêu Tuấn dù em biết cậu ta mãi mãi chỉ yêu mỗi mình Linh? Tại sao… em không bao giờ chịu nhìn sang, để nhìn thấy anh… lúc nào cũng yêu em?…
Ra đi…
Đầu óc Tuấn quay cuồng trong men rượu cùng những câu nói của Jack, và hình ảnh Vân nằm sốt mê man trên giường. Chiều qua khi nhận được tin nhắn của Linh, bảo nghe đâu anh sang Paris, Linh muốn hẹn gặp anh. Ngay khi nhận được thời gian và địa điểm, Tuấn muốn chạy như bay đến để gặp Linh. Nhưng khi chợt nhìn thấy Vân đang vô tư đùa nghịch những lọn tóc của mình, vu vơ hát, anh lại thấy tội lỗi chồng chất.
Với lý do công việc từ cuộc điện thoại giả, Tuấn để Vân một mình ở lại cùng lời hứa sẽ quay lại đón cô. Anh chạy như bay đến địa điểm của cuộc hẹn, để cuối cùng sau 3 tiếng chờ đợi, anh chỉ nhận được mỗi một tin nhắn của Linh bảo rằng vì mải đi chọn áo cưới với người yêu nên quên mất cái hẹn với anh, Linh xin lỗi anh rất nhiều. Trong giây phút ngắn ngủi, anh chẳng còn nghĩ được gì ngoài 3 chữ: “Linh-sắp-cưới”, và anh bỏ về khách sạn một mình, quên đi việc Vân vẫn đang đợi anh ở Pierre Hermè.
Còn đêm nay, sau khi gặp Linh về, trên tay là tấm thiệp cười được trang trí rất đẹp chính tay Linh đưa, anh hẹn Jack ra. Trong cơn say chếnh choáng của cả 2, anh và Jack bắt đầu lớn tiếng với nhau, dù vốn dĩ anh biết mình đã sai, đã mắc một sai lầm rất lớn. Jack nói Jack yêu Vân, và thừa sức để làm cô hạnh phúc. Còn anh, anh chỉ biết làm cô đau khổ, bị tổn thương. Anh vốn dĩ chỉ là một thằng con trai quá ích kỉ, thừa biết mình chỉ làm người khác đau, nhưng không chịu dứt khoát, lúc nào cũng giữ chặt lại, như thể làm đau người khác đã trở thành niềm vui của anh tự lúc nào.
Trên con đường vắng trở về khách sạn, Tuấn nhớ lại những kỉ niệm mình đã từng có với Linh, với Vân. Đôi mắt vốn lạnh lùng, vô tình của anh bắt đầu biết ứa nước. Nhưng anh không khóc. Anh không biết mình có đủ can đảm để quên đi Linh hay không. Và anh cũng không biết hơn 1 năm qua bên cạnh Vân, đã có tồn tại một giây phút nào anh yêu cô chưa. Cuối cùng, dù thành công đến mức nào trên con đường sự nghiệp, anh cũng chỉ là một kẻ thất bại khi không biết cách yêu thương một ai đó.
Trong những mớ hỗn độn cảm xúc và nỗi đau, Vân hiện ra trước mắt anh. Vẫn là đôi mắt tròn thơ ngây, làn da trắng nõn nà, mái tóc xoăn dài tự nhiên, và nụ cười dịu dàng trên môi. Vân đang đứng đợi anh ở cửa khách sạn với chiếc áo khoác mỏng manh. Trông cô như sắp bị gió cuốn đi mất, nếu như anh không chạy đến mà ôm lại thật chặt.
- Linh…
Tuấn khàn giọng gọi như khóc, tay nắm chặt tay Vân, như sợ mất. Chỉ khi chữ “Linh” vụt ra khỏi miệng Tuấn, Vân đã gạt tay Tuấn ra, và bỏ chạy.
Người ta nói, con trai dù mạnh mẽ, và giỏi che giấu đến đâu thì khi say, cũng sẽ dễ dàng vô tình buộc miệng gọi tên người con gái mình yêu, bởi vì khi ấy, trong đầu chỉ tồn tại một người con gái đó mà thôi. Như thế, cũng đã ĐỦ để Vân hiểu ra thật nhiều điều. Cuối cùng, người Tuấn yêu cũng mãi chỉ là Linh. Cuối cùng, cô chỉ mãi là người thay thế… Suốt 3 năm chờ đợi, đã đến lúc cô dừng lại.
Cô mở laptop, gửi mail cho Jack, chỉ vỏn vẹn: “Jack, hãy đặt cho em vé máy bay về Việt Nam tối mai nhé!”, mặc dù cô biết theo kế hoạch, cô sẽ được ở đây đến 1 tuần.
Paris ngày nắng…
Tuấn kể tôi nghe về một cô gái tên Linh Vân mà anh đã yêu, nhưng trong suốt hơn 1 năm trôi qua, anh đã không nhận ra được tình cảm của mình mà làm vụt mất cô. Nỗi đau ấy mãi theo anh đến tận bây giờ, nhưng anh chưa từng thử níu giữ cô lại dù chỉ một lần. Tôi nghĩ mãi về câu chuyện của anh và thấy cuộc đời thật kỳ lạ.
Trong suốt 3 năm, Vân chờ đợi tình yêu của Tuấn, cô chưa từng một giây nào nghĩ là mình sẽ bỏ cuộc, sẽ tập quên anh đi. Còn Tuấn, hơn 1 năm quen Vân, anh chưa từng nghĩ là mình sẽ yêu Vân, sẽ cần cô đi cùng mình đến suốt cuộc đời này. Vậy mà, ngày anh phát hiện ta tình cảm của mình mà giữ Vân lại, cũng chính là ngày Vân quyết định ra đi.
Paris ngày nắng… Tôi đem quá khứ ra phơi, chợt thấy mọi thứ đã bị hoen ố và ngả màu. Chả trách sao, người ta nói, sống không phải để nhìn lại quá khứ, mà là sống cho hiện tại! Nếu không, ta sẽ làm vụt mất đi biết bao nhiêu điều quí giá ở hiện tại.
“Linh…”: Trong cơn say, Tuấn đã nghĩ đến Vân, đã cần cô mà theo một bản năng, anh nắm tay cô giữ lại và khẽ gọi “Linh… Vân”. Nhưng tiếc thay, Vân chỉ nghe được con chữ đầu, nên nghĩ rằng anh đang gọi Linh, và vậy là cô quay đầu ra đi mãi mãi.
----------
Tác giả: Sưu Tầm
Thực hiện chương trình: Nhím Xù nhóm sản xuất RadioMe
Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2
Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...
Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi
Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 1
Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1
Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 2
Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...
Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4
Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3
Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.
Hạnh phúc vẫn luôn dành cho em, người đàn bà làm mẹ đơn thân!
“Nếu hôn nhân là địa ngục, nếu đàn ông quá bội bạc, hãy mạnh dạn là mẹ đơn thân đi em…”
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...