Những cuộn len rối - Phần 2
Tôi cười toét miệng, và tôi đã nói cho bạn chưa nhỉ, Giang ấy, cậu ta thật dễ mến, và cái việc tôi thích Giang chẳng phải là điều ngạc nhiên quá lớn.
Giang bất ngờ xuất hiện vào một chiều thứ năm dễ chịu. Tôi nheo nheo mắt nhìn cậu, vì nắng rọi và vì cơn ngái ngủ giữa chừng.
"Tớ có việc nhờ cậu này Chi! Ngày mai là sinh nhật Lan rồi, tớ chẳng biết chọn gì tặng cho bạn ấy cả."
Tôi im lặng đôi chút, nhìn gương mặt Giang giữa luồng nắng tinh khôi và gật đầu rất vội. Chúng tôi lang thang giữa nhà sách cả buổi, chọn vài cuốn hay hay và một tấm thiệp đẹp ơi là đẹp. Chẳng biết Giang sẽ viết gì trong đó?
Ra khỏi nhà sách không dưng nước dâng đầy hốc mắt. Thế là Giang vừa trở tôi sau lưng vừa im lặng nghe những tiếng khóc khe khẽ của tôi. Áp lực cuộc sống, lạc lõng và thấy mình chán chường trong chuỗi ngày không có Giang. Cậu đưa tôi lang thang qua những ngõ ngách lạ lẫm của thành phố, dưới con đường chẳng biết tên có tầng tầng lớp lớp lá bàng xanh non, những sợi nắng lung linh nhảy múa trên vai, trên tóc. Một cơn mưa nhẹ thoáng qua chỉ đủ ướt quần áo, cậu vẫn guồng chân những vòng quanh chầm chậm, chờ mưa qua và nắng hong khô thơm tho.
"Cậu có thể nói cho tớ chuyện gì đã xảy ra chưa?"
Giang bất ngờ dừng chân trước một nhà thờ nhỏ, để xe đạp đấy và hai đứa ngồi trước sân vắng lặng. Tôi sụt sùi đưa những mẩu giấy nhỏ nhăn nhúm trong túi ra cho Giang, những dòng chữ nguệch ngoạc viết cho cậu rất vội.
"Cậu chẳng biết đâu nhỉ, cái cảm giác lạc lõng, cô đơn ấy. Cái cảm giác như ngồi giữa những người bạn mà mình thực sự yêu quý mà lại thấy mình lạc loài, bị bỏ rơi ngoài những câu chuyện ấy. Cái cảm giác kiểu như cậu vào diễn đàn mỗi ngày chỉ thấy cột thông báo một số không tròn trĩnh đến phát ghét. Mà giả sử, tớ có lặn mất tăm cả tháng giời cũng chẳng một ai đủ thân để quan tâm, hay vờ than rằng: "Ôi, tôi nhớ mấy câu chuyện dễ thương của con bé Chi cũng dễ thương nốt quá đi." Đấy, chuyện là như vậy. Giờ thì tớ đang buồn ơi là buồn, và tớ cần ơi là cần cậu."
"Sao cậu chẳng nói cho tớ biết?"
"Tớ đã nghĩ rằng cậu phải dành nhiều thời gian cho Lan hơn, sẽ chẳng còn ngồi nghe tớ than phiền về mấy thứ linh tinh vớ vẩn này nữa."
Giang vò vò đầu tôi: "Tớ đã nói với cậu rằng cậu rất ngốc hay chưa Chi? Chúng mình là bạn, chẳng một ai có thể thay đổi hay xen vào giữa chúng mình được cả."
"Kể cả Lan?"
"Ừ, kể cả Lan."
Tôi cười toét miệng, và tôi đã nói cho bạn chưa nhỉ, Giang ấy, cậu ta thật dễ mến, và cái việc tôi thích Giang chẳng phải là điều ngạc nhiên quá lớn. Giang tặng tôi một chậu hoa nhỏ xinh, những cánh hoa tím mỏng manh phất phơ khi có gió thoảng qua.
"Như một sự khởi đầu mới cho cậu." – Giang bảo. – "Hãy mở lòng với tất cả mọi người, Chi. Điều đó không phải khó khăn, như tớ đây này, như cách tớ đã ở bên cậu."
Tôi đặt chậu cây lên bệ cửa sổ và nghĩ về những lời Giang nói. Cảm giác tồi tệ biến đâu mất, chỉ còn lại dịu dàng cùng bao an yên...
Lan đã chia tay Giang, sau hơn ba tháng. Thành phố vào thu với hương hoa sữa nồng nàn và nắng vàng ươm rất đậm. Tôi ngồi cạnh Giang, vụng về chẳng biết nói gì. Những ngày sau đó tôi thấy Giang vẫn hay cười, nhưng nụ cười của cậu có gì đó khác quá. Có lẽ cậu còn buồn nhiều lắm về chuyện của Lan. Còn tôi chẳng thể giúp gì cho cậu, chỉ biết xót xa đứng đằng sau nhìn cậu loay hoay một mình giữa cơ man nào là len rối, những sợi len nhiều màu quấn lấy nhau, những sợi len mang tên Lan. Cảm giác ấy, cảm giác nhìn người mình yêu quý buồn, thật chẳng dễ chịu chút nào...
"Len thì rối mà chẳng có ai giúp tớ gỡ..."
Tôi đăng một dòng trạng thái ngắn ngủn lên facebook, sau hơn một tuần Giang xốc ba lô và lang thang Sài Gòn cùng vài người bạn. Cậu gửi những tấm hình cho tôi, hình nhà thờ Đức Bà với khoảng sân bình lặng đầy nắng, những chú chim bồ câu trắng nhẩn nha mổ thóc, vài quán ăn nằm khiêm tốn giữa con hẻm bé nhỏ nằm sâu trong lòng thành phố, cả những quán cà phê vật nuôi thú vị. Cậu kể cho tôi nghe nhiều điều, về cái nắng nóng Sài Gòn, những đêm lành lạnh phải đắp hờ tấm chăn mỏng, và thói quen ăn mặc kín mít đến phát ngốt của người Sài Gòn. Nhiều điều, ngoại trừ mối quan hệ đổ vỡ khiến cậu phải thực hiện chuyến đi này.
Gập laptop, tôi lục lọi điện thoại những mẩu tin nhắn cũ của hai đứa, cũng đã lâu lắc rồi. Đọc xong cười lăn lộn, rồi khóc như vỡ òa. Khóc chán, tôi nằm dài trên sàn nhà mát lạnh, nhìn bầu trời êm ả trôi và chậu hoa bằng đát nung màu đỏ gạch Giang tặng trên bệ cửa sổ. Những ca từ buồn êm dịu của nhạc Trịnh vẫn vang lên miên man từ chiếc đài cũ kỹ đã bắt đầu gỉ sét.
Đột nhiên điện thoại rung, "You belong with me" cài duy nhất cho Giang. Giữa nắng Sài Gòn, thấy giọng cậu vẫn vậy, thân thương đến ấm lòng:
"Những ngày lang thang ở Sài Gòn tớ đã có rất nhiều thời gian để gỡ những cuộn len rối của chính mình, Chi ạ. Có một cuộn len bướng bỉnh cứ rối mãi không thôi. Cuộn len ấy thuộc về cậu, và chỉ có cậu mới có thể gỡ nó ra thôi. Tớ nhớ cậu, và cả những cuộn len rối của cậu nữa, Chi ạ!"
------------
Tác giả: Phương Anh
Thể hiện qua giọng đọc Kún và nhóm sản xuất RadioMe
Hãy cùng chia sẻ những bài viết hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2
Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...
Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi
Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 1
Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1
Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 2
Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...
Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4
Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3
Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...