Thầy Cô, Người Lái Đò Tuyệt Vời Trên Dòng Sông Cuộc Đời
20-11-2015
0
2454
Cuộc đời thầy cô đưa biết bao nguời qua dòng sông tri thức để chúng con trưởng thành, lớn lên và thành công trên cuộc đời bôn ba.
Chiều dần buông theo áng mây trôi hững hờ. Những người lái đò bên con sông kia vẫn luôn miệt mài, cặm cụi chở những đợt khách cuối cùng sang sông. Mồ hôi họ đã rơi trên tấm ván đò cũ kĩ. Cuộc sống quá bận rộn, có quá nhiều việc phải lo làm tôi không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, quan tâm đến những người xung quanh. Giờ ngồi một mình, nhìn cô lái đò má ửng hồng, như đâu đây hình ảnh của thầy cô đã dạy tôi….
Tóc thầy bạc vì bụi phấn, mắt cô đã thâm quầng vì những đêm mất ngủ, như người lái đó chở khách sang sông, từng thế hệ này đến thế hệ khác, đưa chúng con- thế hệ trẻ cập bến tương lai, đi đến những chân trời rộng mở, mở ra cả hoài bão, ước mơ cho chúng con.
Dù tóc bạc, mắt mờ nhưng cô vẫn luôn tận tình dìu dắt những thế hệ học trò nhỏ
Cuộc đời thầy cô đưa biết bao nguời qua dòng sông tri thức. Để rời, đi qua dòng sông tuyệt vời ấy, chúng con mới có thể trưởng thành, lớn lên và gặt hái được nhiều thành công trên cuộc đời bôn ba.
Dòng sông vẫn cứ êm trôi... Tóc thầy cô bạc đi, mắt thầy nheo lại nhưng vẫn luôn vững tay chèo và hết lòng vì thế hệ trẻ. Bao nhiêu người khách đã sang sông? Bao nhiêu khát vọng đã vào bờ? Bao nhiêu ước mơ thành sự thực?... Có ai nhớ chăng bao kỉ niệm êm đềm thấm đượm tình thầy trò?
Một dòng đời - một dòng sông. Muốn qua sông phải có con đò. Đường đời muốn bước phải nhờ người đưa.
Khách qua sông rồi, con đò vẫn như say sưa miệt mài giữa đôi bờ đưa bao thế hệ đi ngang dòng sông tri thức. Còn gì vui hơn đối với những người thầy khi học trò lần lượt trưởng thành ra đời, nhường bước cho những chú chim non mới. Còn gì vui hơn khi những khách qua sông đã nhớ dòng sông bến đò xưa và cả người chèo đò lặng lẽ.
Thầy cô ơi, mặc cho cuộc sống bôn ba, thầy cô vẫn một đời đưa từng lớp học sinh qua bến bờ tri thức. Ngày lại ngày, thầy cô cặm cụi nắm vững tay chèo, chỉ sợ học sinh của mình lạc lối trên đường đời có lắm bão táp, chông gai.
Ánh nắng mặt trời cuối ngày rồi sẽ tắt, dòng sông đến nơi con đập sẽ tự mình rẽ sang một hướng khác. Nhưng việc dạy người làm sao rẽ được, gắn bó đời bằng một lối đi chung. Cao cả thay tấm lòng nhà giáo, lặn lội chở người qua bão táp phong ba cập bờ hạnh phúc. Đến nơi rồi một nụ cười đọng mãi. lặng lẽ quay về lái tiếp chuyến đò sau. Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược. Khách sang sông tiếp hành trình phía trước. Có ai nhớ chăng tất cả những gương mặt người lái đò ấy?
Con biết! Sự hi sinh của mỗi thầy cô giáo là qui luật muôn đời. Làm nhà giáo luôn quên mình đi để nghĩ nhiều đến người khác. Là làm bãi cát dài nâng mình cho những con sóng, con sóng sau đùa đi con sóng trước xóa sạch dấu vết cưu mang, nhưng bãi cát vẫn nằm đó nhớ hoài những con sóng đã đi qua. Người khách xưa biết bao giờ trở lại, có nhớ con đò và lần qua bến ấy - sang sông!
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ con mới hiểu, thầy cô ơi – những người đưa đò vĩ đại nhất. Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy. Trên chuyến đò của thầy cô chở nặng yêu thương!
Có những khi bị thầy cô mắng mỏ vì ương bướng, nghịch ngợm, vì lười học, điểm kém, đôi lúc con đã ghét thầy cô, nhưng rồi, con lại thấy có lỗi vô cùng. Thầy cô vẫn luôn yêu thương, tận tình quan tâm, dìu dắt, vẫn luôn cười tươi khi nhìn thấy hay nhắc đến bất kỳ một đứa học trò nào dù là mấy lũ nhóc đang ngày ngày đùa nghịch trong lớp học, hay những học sinh giờ đã thành người lớn, đã có gia đình, đàng hoàng, có công việc ổn định và còn sản sinh ra lớp học trò tiếp theo cho thầy cô. Không biết trái tim thầy cô phải rộng lớn bao nhiêu mới có thể chứa tình cảm đến vậy.
Con biết! Làm nhà giáo chỉ cho mà không bận lòng nghĩ đến nhận, là con ong chăm chỉ xây tổ gom mật cho đời, là cây thân mộc vươn mình trong nắng gió tỏa bóng mát cho người, là kiếp con tằm đến chết còn vương tơ... Ôi! Biết nói sao cho hết nỗi niềm! Chỉ đến khi lớn khôn, bầy học trò nhỏ hôm nay mới hiểu được tình cảm của thầy cô dành cho chúng con. Thầy cô ơi!
Con thấy có lỗi với thầy cô rất nhiều. Nhưng trong tâm con luôn nhớ và biết ơn thầy cô.
Thầy cô phải thật khỏe mạnh, phải luôn hạnh phúc trên những chuyến đò của cuộc đời nhé!
Chúng con yêu thầy cô!
------------
Nguồn: Sưu tầm
Nếu các bạn có tâm sự muốn chia sẻ hay muốn hợp tác với Mobiradio, vui lòng liên hệ e-mail 9899@i-com.vn.
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...